Tinh Lộ Tiên Tung [C]

Chương 173: Viên hoàn cùng huyết đan



Vương Vũ trốn tại một phiến vách núi nào đó. Nơi đây có một thạch động cự đại bị đào rỗng bên trong.

Thạch động dài chừng sáu bảy trượng, động khẩu bị vài thước đá dày chắn kín chặt chẽ. Đồng thời, một thanh bó đuốc đặc chế đang hừng hực thiêu đốt, chiếu sáng toàn bộ thạch động, tựa như ban ngày.

Thậm chí, trên đỉnh thạch động còn có mấy lỗ thông khí to bằng ngón tay được pháp khí khai mở.

Lúc này, hơn phân nửa không gian bên trong thạch động là nơi đặt một cỗ khôi lỗi lang khổng lồ thân dài ba trượng, toàn thân đen nhánh.

Vương Vũ vừa kiểm tra cỗ khôi lỗi khổng lồ này, vừa không ngừng kinh thán:

“Giống như không phải Thiết Tinh bình thường, bên trong lại tăng thêm vài chủng tài liệu phụ trợ trân quý... Những minh văn này trông có chút quen mắt. Chẳng lẽ đây là loại minh văn ít thấy, có khả năng gia tăng pháp thuật đề kháng? Để ta nhìn xem... Đây dường như là minh văn gia tăng hỏa diễm ngăn cản, còn cái này thì là gia tăng Thổ thuộc tính ngăn cản... Ồ, chỗ cổ này có cấu trúc móc nối dùng để làm gì? Chẳng lẽ để cho đầu khôi lỗi này vặn vẹo linh hoạt hơn... Những ký tự này là gì đây...”

Rất nhanh, Vương Vũ đã kiểm tra hết toàn bộ bề mặt của khôi lỗi lang. Tại chỗ cổ của nó, hắn phát hiện một dòng chữ nhỏ không dễ nhận ra: “Thiên Công Tông - Bàng Sam”. Vương Vũ lập tức lộ ra thần sắc bất ngờ.

Cỗ khôi lỗi khổng lồ này xuất thân từ Thiên Công Tông, điều đó không nằm ngoài dự đoán của hắn. Nhưng việc có một cái tên xuất hiện cùng với danh xưng của Thiên Công Tông trên khôi lỗi lại khiến hắn lần đầu tiên nhìn thấy.

Trước đây, Vương Vũ từng gặp qua không ít chế phẩm của Thiên Công Tông, từ cơ quan phi thuyền, cơ quan mã xa, cho đến các loại khôi lỗi khác. Tất cả đều là các sản phẩm thuộc dòng tiêu chuẩn.

Nhưng trên cỗ khôi lỗi lang này lại xuất hiện nhân danh. Điều đó chẳng phải chứng tỏ rằng đây không phải là sản phẩm tiêu chuẩn, mà là một món tinh phẩm được chính chủ nhân có tên khắc trên đó, tự tay chế tạo sao?

Trong lòng Vương Vũ càng lúc càng cảm thấy hứng thú với Thiên Công Tông, đồng thời cũng thêm phần chờ mong đối với thực lực của cỗ khôi lỗi này. Tuy nhiên, trước tiên hắn cần nắm rõ cách kích hoạt con khôi lỗi hình lang này.

Hắn vừa suy xét, vừa dùng ngón tay gõ thử “thùng thùng” lên khắp các vị trí trên thân thể khôi lỗi khổng lồ. Đến khi hắn dùng sức lật nghiêng cỗ khôi lỗi trầm trọng này lại và đập đến phần bụng, âm thanh bỗng chuyển thành tiếng “bang bang” khác biệt.

Đôi lông mày của Vương Vũ nhíu lại. Hai tay hắn mò mẫm khu vực này một hồi, cuối cùng chạm phải một bộ phận hơi nhô lên. Không chút chần chừ, hắn dùng lực nhấn mạnh xuống.

“Đùng đoàng!”

Một âm thanh vang dội phát ra. Phần bụng của khôi lỗi tách ra, lộ ra một khoang, ẩn chứa một mai đạm ngân sắc viên hoàn, phía bên dưới viên hoàn là những lỗ khảm khắc đầy linh văn dày đặc. Ở trung tâm lỗ khảm, một viên tinh thạch lớn cỡ quả trứng gà với sắc bạc ánh lên. Bề mặt viên tinh thạch thỉnh thoảng lóe lên những tia điện quang yếu ớt.

Trung phẩm Lôi linh thạch?

Không, đây chính là thượng phẩm Lôi linh thạch!

Vừa nhìn thấy viên tinh thạch bạc, Vương Vũ sững sờ một lúc, nhưng ngay lập tức nhận ra lai lịch của nó. Trong lòng hắn không kìm được sự vui mừng khôn xiết.

Thượng phẩm Lôi linh thạch! Đây là loại bảo vật chỉ tồn tại trong lời đồn, đến mức dù có linh thạch trong tay cũng khó lòng mua được. Tuy rằng trước đây hắn chưa từng thấy qua, nhưng điều này không làm hắn nghi ngờ về sự thật trước mắt.

Nhưng viên hoàn này là gì? Chẳng lẽ là pháp khí để thao túng khôi lỗi?

Vương Vũ liếc nhìn viên hoàn một lượt, sau đó rút nó ra khỏi lỗ khảm. Hắn lật qua lật lại kiểm tra, nhận thấy bề mặt viên hoàn được khắc những hắc sắc hoa văn đơn giản, toàn thân tỏa ra ngân quang lấp lánh.

Vương Vũ cầm viên hoàn, dùng cổ tay khoa múa một vòng để thử nghiệm. Hắn nhận thấy viên hoàn có chút nhỏ, liền hiếu kỳ hướng vào đó truyền một chút pháp lực.

“Ông!”

Mặt ngoài của viên hoàn lập tức xuất hiện một trận mơ hồ, kích thước của nó bất ngờ lớn lên một vòng.

Thấy vậy, Vương Vũ suy nghĩ một lúc, rồi hít sâu một hơi, sau đó khiến cổ tay của mình đột ngột thô to thêm một vòng.

“Ông!”

Viên hoàn lại một lần nữa mơ hồ, và kích thước của nó cũng lớn thêm một vòng.

“Thật thú vị, xem ra đúng là đeo được trên cổ tay đây.”

Không do dự thêm, Vương Vũ lập tức đeo viên hoàn vào cổ tay của mình.

Hắn hoàn toàn tin tưởng rằng, dù viên hoàn này biến thành một vũ khí như đao hoàn, thì lớp màng khí bao bọc trên cổ tay hắn cũng không dễ dàng bị phá vỡ.

Ngay khi viên hoàn vừa được đeo lên cổ tay, Vương Vũ cảm thấy thần hồn của mình “oanh” một tiếng. Một lượng lớn tinh thần lực bị rút đi, và sau đó, thần thức của hắn đột nhiên có một sự liên kết mơ hồ với cỗ khôi lỗi khổng lồ.

Chỉ với một ý niệm trong đầu, cỗ khôi lỗi lang khổng lồ liền phát ra tiếng “đì đùng đùng” rồi đứng thẳng lên, làm cho cả thạch động rung chuyển.

“Thần thức hóa niệm? Không đúng. Thần thức hóa tia cũng không phải. Giống như là thần thức phóng bắn vậy.

Cảm giác này thật kỳ diệu! Cỗ khôi lỗi này dường như có thể nhận lấy một phần lực lượng thần thức của ta mà không cần trải qua loại áp súc và luyện chế thần niệm đặc thù như của Trúc Cơ tu sĩ.”

Vương Vũ lẩm bẩm, đôi mắt không giấu nổi vẻ sáng ngời. Hắn nhận ra bản thân đã bước vào một trạng thái kỳ lạ, nơi mà thần thức được kết nối chặt chẽ với cỗ khôi lỗi.

Trong thạch động, hắn không dám để cỗ khôi lỗi lang hoạt động quá mức mạnh mẽ, chỉ đơn giản điều khiển nó di chuyển một hai bước, hoặc nhẹ nhàng nhấc móng chân sau. Hắn thậm chí nghiên cứu thêm về tác dụng của chiếc độc giác trên đầu khôi lỗi.

Chẳng mấy chốc, Vương Vũ đã hoàn toàn đắm chìm trong quá trình khám phá đầy mê hoặc này...

---

Nửa ngày sau.

Sau khi cảm thấy mình đã nắm vững hơn phân nửa công năng và cách sử dụng của cỗ khôi lỗi lang khổng lồ, Vương Vũ không chần chừ thu nó vào trong túi trữ vật. Tiếp đó, hắn lấy từ trên người ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên đan dược màu đỏ như máu, và bắt đầu nghiên cứu.

Viên đan dược này là vật lấy được từ thi thể của tên đệ tử Hắc Hồn Tông mà hắn đã trảm sát. Toàn bộ đồ vật trên người đối phương đều rất có giá trị. Nếu trên người gã có mang theo loại đan dược như thế này, chắc chắn không phải vật tầm thường.

Vương Vũ trước tiên đưa viên đan dược lên ngửi thử. Sau đó, hắn dùng móng tay cạo một chút bột phấn từ bề mặt viên thuốc, rồi dùng đầu lưỡi liếm nhẹ để nếm thử.

Với thân thể cường đại hiện tại của mình, hắn hoàn toàn không sợ các loại độc dược thông thường.

Chỉ một lát sau, Vương Vũ bỗng cảm nhận được một luồng nhiệt lưu dâng lên từ bụng, nhanh chóng lan tỏa khắp các kinh mạch và cơ thể.

Mặc dù luồng nhiệt này không quá mãnh liệt, nhưng nó khiến khí huyết của hắn trở nên sôi trào, tinh thần như được kích thích mạnh mẽ, tựa như vừa hấp thụ một loại dược vật đại bổ.

“Hóa ra đây là đan dược bổ khí huyết. Loại đan dược này quả thật rất hiếm thấy!”

Chỉ một chút bột phấn mà đã khiến cơ thể hắn có phản ứng mạnh như vậy, nếu ăn cả viên đan dược, chẳng phải sẽ khiến khí huyết bạo phát đến mức thất khiếu chảy máu sao?

Trong lòng Vương Vũ không khỏi cảm thấy chút hoảng sợ.

Đúng lúc này, sắc mặt của Vương Vũ bỗng nhiên biến đổi. Hắn nhanh chóng thu lại viên đan dược trong tay, rồi lập tức lao về phía động khẩu.

“Oanh!”

Một tiếng vang chấn động cả không gian. Một khối thiết chuyên khổng lồ, lớn như một tòa lầu các, từ trên trời giáng xuống, đập thẳng vào vách núi phía dưới. Lực va chạm mạnh mẽ làm cho toàn bộ vách núi sụp đổ tan tành, hóa thành từng mảnh vỡ vụn lớn, bụi đất tung bay mù mịt khắp nơi.

Trong không gian đầy bụi đất, tiếng cười nói vang lên từ trên cao:

“Vân sư huynh thật là hảo thủ đoạn! Chỉ với một kích này, lão thử chui rúc ở trong động kia, chắc chắn không còn cơ hội sống sót rồi.”

“Ha ha, không chỉ là sống không được đâu. Sợ rằng cả thân thể cũng bị nghiền nát thành thịt vụn rồi!”

“Đây đã là kẻ thứ sáu bị Vân sư huynh diệt sát rồi.”

“Thật buồn cười, những kẻ của Đại Minh Phủ tứ tông tưởng rằng chỉ cần lén lút trốn đi là có thể thoát. Nhưng họ nào biết rằng, trong mắt Vân sư huynh, bọn chúng chẳng khác nào những cái bia ngắm sáng rực!”

Tiếng cười khẩy và giọng nói trào phúng vọng lại từ đám ma đạo đệ tử lặng lẽ tụ tập trên không trung.

Bỗng nhiên, một giọng nam lạnh lẽo vang lên, cắt ngang tất cả:

“Im miệng! Kẻ dưới kia vẫn chưa chết. Hừ, diệt sát nhiều lão thử như vậy, đây là kẻ đầu tiên có thể thoát khỏi Thiết Vân Chuyên của ta.”

Lời nói lạnh lẽo của nam tử khiến toàn bộ đám người lập tức ngừng cười. Không ai dám phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào.

Một trận cuồng phong thổi qua, cuốn đi lớp bụi đất mịt mù, để lộ rõ ràng khung cảnh phía dưới.

Bên cạnh mặt đất đầy mảnh vỡ vụn, một thanh niên cao lớn đứng thẳng, gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía không trung.