Tỉnh Mộng Trên Cao Tốc

Chương 3



Sau khi về nhà, tôi nằm bẹp một ngày.

Hôm sau, mấy chị em bạn già rủ tôi đi uống trà tán gẫu, tôi cũng đi.

Ai ngờ buổi chiều về đến cửa, vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi phân nồng nặc từ phòng khách bốc ra.

Nhìn kỹ, tôi mới thấy mẹ của con rể — bà Vương Phân Hoa — đang nằm chình ình trên ghế sofa nhà tôi.

Mùi hôi thối chính là từ trên người bà ta phát ra.

Người trên sofa mặt mày méo mó, mũi lệch miệng vẹo, đôi mắt trợn ngược, khóe miệng còn chảy dãi không ngừng.

Ghế sofa màu trắng sữa bị thấm thành một mảng lớn, còn chiếc bàn trà bên cạnh đặt hẳn một bao tải rắn chắc, trong đó nhét đầy quần áo ám mùi khó ngửi.

Quần áo không phải của tôi, hiển nhiên chính là đồ của mẹ chồng con gái.

Tức thì m/á/u nóng dồn lên não, tôi giận đến run người.

Chìa khóa nhà chỉ có tôi và Thẩm Kiều giữ. Con bé thấy không lừa được tôi thì dứt khoát thẳng tay bê bà ta sang tận nhà tôi?

Tôi lập tức gọi điện cho con rể:

“Trần Đông Diệu! Cậu mau đến ngay đưa mẹ mình về đi!”

Đầu dây bên kia, giọng nó còn ra vẻ khó xử:

“Mẹ à, bây giờ không tiện đâu, con đang đi biển với Kiều Kiều, tạm thời chưa về được. Nhờ mẹ vất vả chăm sóc bà vài hôm nhé.”

Trước mắt tôi tối sầm lại.

“Cậu có ý gì đây? Giao cả cái ‘chữ hiếu’ của cậu cho tôi — mẹ vợ — gánh hộ sao? Nói ra ngoài, cậu không sợ người ta chỉ vào lưng mà chửi hả?”

Nào ngờ đầu dây bên kia bỗng bị Thẩm Kiều giật lấy, giọng nó gắt gỏng:

“Mẹ, chuyện này là ý của con, mẹ trách Đông Diệu làm gì? Con với Đông Diệu lâu rồi chưa đi du lịch cùng nhau, mẹ anh ấy không có ai chăm, mấy ngày này giao cho mẹ lo liệu là hợp lý nhất!”

Nói xong, nó dứt khoát cúp máy.

Chẳng bao lâu sau, nó còn trơ trẽn gửi cho tôi hẳn một bản thời khóa biểu chăm sóc mẹ chồng, từ bảy giờ sáng đến mười giờ tối: ba bữa chính, thêm cả bữa trà chiều, tối trước khi đi ngủ còn phải xoa bóp hai tiếng đồng hồ.

Kèm theo dòng nhắn lạnh lùng:

【Mẹ nhớ chú ý, bà mà gầy đi thì Đông Diệu sẽ trách con đấy.】

Tôi gọi lại thì bên kia báo máy đã tắt.

Rõ ràng, hai vợ chồng nó đã cùng nhau chặn liên lạc của tôi.

Khoảnh khắc đó, đầu tôi như muốn nứt ra.

Tôi cố hít thật sâu, ép mình bình tĩnh — vì lũ vong ân bội nghĩa mà làm tổn hại đến sức khỏe của bản thân, hoàn toàn không đáng.

Trong đầu tôi xoay chuyển liên tục, nghĩ cách đối phó.

Muốn biến tôi thành bảo mẫu miễn phí cho mẹ chồng của nó?

Nằm mơ!