Sau khi bình tĩnh lại, tôi lập tức gọi người khiêng bà Vương Phân Hoa thẳng tới trước cửa đồn cảnh sát.
Con cái hiếu thuận mẹ mình là chuyện tự nhiên, chẳng lẽ bắt mẹ vợ như tôi gánh thay?
Được thôi, các người đã trơ trẽn không cần sĩ diện, vậy tôi sẽ khiến các người mất mặt đến tận cùng!
Thẩm Kiều cam tâm tình nguyện làm “chó liếm giày”, muốn kéo cả tôi xuống bùn với nó? Nằm mơ!
Cảnh sát trực ban vừa bước ra, thấy cảnh liền hỏi:
“Có chuyện gì thế này?”
Tôi giả bộ mơ hồ:
“Tôi cũng chẳng quen biết gì bà này. Hôm nay vừa về nhà thì đã thấy bà ta nằm chình ình trước cửa nhà tôi.”
Vương Phân Hoa quýnh quáng kêu oai oái, nhưng lưỡi cứng, chẳng thốt nổi một câu rõ ràng.
Tôi bồi thêm một đòn:
“Phiền các anh điều tra giúp xem bà ấy là người nhà ai. Còn chuyện ai dám tự tiện đưa bà ấy đến nhà tôi mà chẳng hỏi ý kiến, không khéo là mang nhầm chỗ rồi đấy?”
Lời vừa dứt, cảnh sát liền gọi một nữ đồng nghiệp đến kiểm tra giấy tờ trên người Vương Phân Hoa.
Không ngờ lại chính là nữ cảnh sát từng bênh vực tôi trên cao tốc hôm trước.
Thấy tôi, cô ấy ngạc nhiên, rồi mỉm cười chào:
“Bác ạ, người này bác thật sự không quen sao?”
Tôi lắc đầu tỉnh bơ:
“Nhìn hơi quen, nhưng chẳng nhớ rõ. Dường như chỉ thoáng gặp ở đâu đó thôi.”
Thực ra, bà sui gia này tôi chỉ chạm mặt đúng một lần trong lễ cưới của con. Khi ấy bà ta còn béo ục ịch, bây giờ thì vừa gầy vừa đen, cả người biến dạng, khó mà nhận ra nổi.
Nữ cảnh sát Tiểu Lý lục trên người Vương Phân Hoa thì tìm thấy chứng minh nhân dân, nhập vào hệ thống là tra ra ngay người thân.
Cô ấy quay lại hỏi tôi:
“Bà có quen Trần Đông Diệu không?”
Tôi gật đầu:
“Có chứ, nó là con rể tôi.”
Sắc mặt nữ cảnh sát thoáng trở nên khó tả. Do dự một lúc, cô mới nói:
“Bà cụ này chính là mẹ ruột của Trần Đông Diệu. E rằng là cậu ta đưa thẳng đến trước cửa nhà bà.”
Tôi cố tình lùi lại hai bước, giả bộ bàng hoàng:
“Cái gì? Sao bà sui lại thành ra thế này? Trước kia tôi thấy bà ấy béo tròn khỏe mạnh lắm mà, giờ sao lại liệt thế này? Con rể tôi chẳng lẽ định để tôi trông nom mẹ nó sao?”
Nữ cảnh sát trẻ không kìm được, bật cười lạnh:
“Tôi thấy đúng là ý đồ của cậu ta rồi! Thật chưa từng gặp người nào kỳ cục như thế, ngay cả chuyện hiếu kính mẹ ruột cũng dám quẳng sang cho mẹ vợ!”
Mắt tôi đỏ hoe, uất ức nói:
“Bảo sao tôi gọi điện cho con gái với con rể đều không liên lạc được… Các cô có thể giúp tôi gọi họ về được không? Tôi năm mươi mấy gần sáu mươi tuổi rồi, sức đâu mà chăm nổi một người không thể tự lo liệu thế này chứ.”
Nữ cảnh sát gật đầu đồng ý, ngay trước mặt tôi gọi điện cho Trần Đông Diệu.
Đầu dây bên kia lập tức có người nhấc máy:
“A lô, ai đấy?”
“Xin chào, tôi là cảnh sát đồn Tam Giang Lộ. Xin hỏi bà Vương Phân Hoa có phải là mẹ ruột của anh không?”
Đầu bên kia thoáng khựng lại:
“Phải… có chuyện gì thế?”
“Bà ấy hiện đang ở chỗ chúng tôi. Mời anh lập tức tới đón về nhà ngay.”
Ngay sau đó, tôi nghe rõ giọng hét thất thanh của Thẩm Kiều:
“Không đi! Không rảnh! Các người gọi cho mẹ tôi đi, số điện thoại của bà ấy là xxx…!”
Nữ cảnh sát lập tức cắt ngang, lạnh giọng:
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ liên hệ với người thân trực hệ. Mẹ cô hoàn toàn không có nghĩa vụ phải chăm sóc một bà mẹ chồng bị liệt của cô!”
Thẩm Kiều bướng bỉnh quát trong điện thoại:
“Tôi mặc kệ! Các người không gọi mẹ tôi thì chúng tôi cũng không quản nữa!”
Tôi bấm mạnh vào đùi, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nữ cảnh sát nhìn tôi đầy thương cảm, rồi lạnh giọng cảnh cáo qua điện thoại:
“Nếu hai người không lập tức quay về, sẽ bị khép tội bỏ rơi người thân, cảnh sát sẽ tiến hành bắt giữ!”
Trần Đông Diệu cuống quýt liên tục đáp:
“Về, chúng tôi về ngay! Chúng tôi lập tức lái xe về! Nhờ các cô trông giúp mẹ tôi vài tiếng.”
Không ngờ, hai vợ chồng quên tắt máy, thế là tiếng cãi vã vang rõ rành rành:
“Em chẳng phải nói mấy chuyện hầu hạ chăm sóc là mẹ em quen tay nhất sao? Giờ thì thế nào? Trước thì chúng ta đưa mẹ anh sang, sau bà ấy lại bị lôi thẳng vào đồn cảnh sát. Rõ ràng bà ta cố tình khiến tôi mất mặt!”
“Em làm sao biết được bà ấy nổi cơn gì! Bình thường nói gì bà cũng nghe, giờ lại giở chứng! Rõ ràng biết chúng ta đi du lịch mà còn bày trò! Đáng đời hồi đó chồng bà ấy ngoại tình, bỏ rơi bà ta!”
“Em nói thế thì ích gì? Mẹ em chẳng giúp được gì, chỉ toàn phá bĩnh! Mau quay về đi, em muốn bị bắt à?”
“Thế mẹ anh thì tốt đẹp lắm chắc? Bị tai biến rồi còn cố sống làm gì, sao không c/h/ế/t quách đi cho xong!”
“Em dám rủa mẹ anh c/h/ế/t à? Sao mẹ em không c/h/ế/t đi cho xong chuyện?”
…
Nữ cảnh sát càng nghe càng tức, định mắng thẳng vào điện thoại, nhưng tôi vội ngăn lại.
Trong lòng tôi chẳng còn chút gợn sóng.
Ngay từ khi Thẩm Kiều nhốt tôi trong xe, bỏ mặc dưới nắng nóng gay gắt ở trạm dừng chân, tôi đã nghĩ thông suốt rồi.
Từ đồn cảnh sát trở về, việc đầu tiên tôi làm là thay ổ khóa, sau đó đem nhà treo lên sàn môi giới.
Với một đứa con gái vong ân bội nghĩa, chỉ biết hút m/á/u mẹ như nó, trông cậy về già là điều không thể. Tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nửa đời trước, chỉ vì một câu của nó: “Con không muốn ba mẹ ly hôn, không muốn gia đình tan vỡ”, tôi cắn răng nhẫn nhịn người chồng bội bạc suốt bao năm.
Vừa gồng mình làm việc, vừa dốc hết sức nuôi con khôn lớn, cho nó một cuộc sống đủ đầy.
Mãi đến khi con gái tốt nghiệp đại học, mẹ chồng qua đời, chồng ngoại tình đòi ly hôn, tôi mới thật sự thoát khỏi xiềng xích.
Kết quả, Thẩm Kiều cưới chưa đầy một năm, đã muốn lôi mẹ ruột ra gánh thay cho cuộc hôn nhân của nó.
Chỉ một câu nói, nó đã “bán đứng” tôi.
Tôi lẽ ra nên hiểu từ sớm: yêu thương chính mình mới là quan trọng nhất.
Thẩm Kiều gọi tới hơn hai chục cuộc, tôi đều từ chối.
Không gọi được, nó liền gửi tin nhắn thoại, chất vấn tại sao tôi lại đưa mẹ chồng nó vào đồn cảnh sát, còn ra lệnh tôi phải lập tức đón bà ta về.
Cuối cùng, nó còn uy hiếp:
“Mẹ! Mẹ không sợ sau này chẳng có ai dưỡng già, chẳng có ai đưa tiễn lúc cuối đời sao?”