Tôi coi như chưa từng thấy tin nhắn đó.
Đi biển, sau này tôi có thể tự đi.
Về già, tôi cũng có thể tự thuê người chăm sóc.
Tiền tiết kiệm của tôi đủ để tôi sống an yên nửa đời sau.
Tôi dọn sang một căn nhà khác mà Thẩm Kiều không hề biết.
Nuôi một chú mèo mướp và một con Golden.
Mỗi ngày cho mèo ăn, dắt chó đi dạo, cuộc sống so với những ngày trước kia cứ phải xoay quanh con gái, lại thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều.
Hôm đó, tôi quay một đoạn video cảnh mèo và chó chơi đùa rồi đăng lên vòng bạn bè.
Thẩm Kiều thấy được, lập tức để lại bình luận:
【Sau này mẹ cứ để hai con súc sinh đó nuôi dưỡng mẹ già đi nhé!】
Tôi mỉm cười đáp lại:
【Ít ra mèo mèo chó chó còn mang lại cho tôi giá trị tinh thần, còn kẻ vong ân bội nghĩa thì chỉ biết hút m/á/u mẹ mà thôi!】
Không lâu sau, chồng cũ gọi điện đến, lên giọng bênh con gái:
“Chu Minh Nguyệt! Giờ cô chỉ biết sống sướng cho riêng mình, mặc kệ con gái sống c/h/ế/t ra sao đúng không? Mau đem hai con súc sinh kia cho đi! Có thời gian rảnh thì sao không lo đỡ đần cho Kiều Kiều?”
“Dạo này Kiều Kiều bị mẹ chồng hành hạ thành bộ dạng thế nào rồi, cô còn có tâm trạng ở đó ôm mèo dắt chó chơi đùa sao?”
Tôi lạnh lùng cười nhạt:
“Tôi làm gì thì liên quan gì đến anh! Anh thương con gái đến thế, sao không rước mẹ chồng nó về nhà anh mà tự tay hầu hạ đi?”
Hắn ấp úng:
“Thế sao được, tôi là đàn ông, sao có thể chăm sóc mẹ chồng nó… nói ra chẳng phải để thiên hạ chê cười sao?”
Tôi liền châm chọc:
“Thế thì để vợ anh làm đi. Cô ta chẳng phải dịu dàng hiền thục, luôn thích ra vẻ nhân hậu hay giúp đỡ người khác à? Chắc chắn cô ta sẽ làm tốt thôi!”
Hắn lập tức bác bỏ:
“Càng không được! Lệ Lệ sao có thể làm cái loại việc nặng nhọc đó chứ!”
Tôi cười khẩy:
“Đã vậy thì mời anh câm miệng giùm tôi!”