Tình Sâu Khó Thoát

Chương 10



Thẩm Thư Cẩn cùng tôi đến thăm mẹ. 

 

Bà ấy sống trong bệnh viện, có lúc, không nhận ra người quen. 

 

Thẩm Thư Cẩn nắm tay bà, kiên nhẫn lặp lại: "Mẹ, con là con rể của mẹ." 

 

Chỗ bị bỏng của bà đầy sẹo, lúc nhìn người khác thường dọa bọn trẻ con sợ hãi. 

 

"Con là con rể?" 

 

Thẩm Thư Cẩn "vâng" một tiếng. 

 

Mẹ xoa đầu Thẩm Thư Cẩn, khóc rồi, bà nói: "Tốt." 

 

Cùng lúc đó, cuốn sách mới cũng nhờ chuyện này mà ngày càng nổi tiếng. 

 

Tôi mỗi ngày đều tăng ca viết lách, thường xuyên thức đến khuya. 

 

Tính ra đã hơn nửa tháng, tôi không ngủ cùng Thẩm Thư Cẩn. 

 

Thời gian nhanh chóng trôi đến cuối tháng 8, thời tiết cũng dần mát mẻ hơn. 

 

Một buổi sáng nọ, tôi bị Thẩm Thư Cẩn kéo vào phòng ngủ. 

 

"Lâm Nhược Sơ, em có thời gian viết cảnh mập mờ, lại không có thời gian ngủ với tôi một giấc à?" 

 

"Em.... buồn ngủ." 

 

"Muộn rồi," anh ấy cởi áo khoác của tôi ra, "Để xem tác giả viết thế nào nào." 

 

Tôi đỏ mặt: "Không được, anh không được xem..." 

 

Thẩm Thư Cẩn mặc kệ tôi ngăn cản, ánh mắt lướt qua từng con chữ, khẽ nói bên tai tôi: "Em cũng biết nhiều đấy nhỉ, dạy tôi đi?" 

 

"Hóa ra như thế này em sẽ thích hơn..." 

 

Tôi nghe anh ấy "bình phẩm", cuối cùng mềm nhũn ngã vào trong chăn. 

 

Hiếm khi tôi xin biên tập Đường nghỉ phép mấy ngày, cùng Thẩm Thư Cẩn đi nghỉ mát. 

 

Ở đây, tôi gặp được người anh em của anh ấy. 

 

Cậu ấy cung kính gọi tôi một tiếng "chị dâu": "Chị không biết đâu, lúc mua bản quyền sách của chị, anh em đã mất ngủ ba ngày ba đêm, vắt óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc chị còn thích anh ấy không." 

 

"Lúc sắp kết hôn với chị cũng vậy, cả đêm không ngủ." 

 

Thẩm Thư Cẩn bịt miệng cậu ấy lại: "Không nói chuyện không ai bảo cậu câm đâu." 

 

Tôi ngơ ngác nhìn Thẩm Thư Cẩn: "Em cứ nghĩ lúc đó anh ghét em lắm." 

 

Thẩm Thư Cẩn sa sầm mặt, quay đầu đi, vành tai đỏ ửng. 

 

Người anh em của anh ấy rất hoạt ngôn: "Đâu có ghét chị. Em rất thích tiểu thuyết chị viết, em nói với anh ấy là, nam nữ chính ở bên nhau rồi. Anh là kiểu ăn nho không được lại chê nho xanh, cứ khăng khăng nói chị không biết viết." 

 

"Cho nên em mới nói, chị là tính tình tốt thôi, phải là em, ít nhất cũng phải cho anh ấy leo cây mấy năm." 

 

"Đừng nói nữa." Giọng Thẩm Thư Cẩn cứng ngắc, "Tôi lấy được vợ không dễ dàng gì đâu." 

 

Thời gian còn lại, tôi luôn cười híp mắt nhìn anh ấy. 

 

Thẩm Thư Cẩn làm bộ nghiêm túc cắt bít tết cho tôi, nhưng khóe miệng lại không giấu được ý cười. 

 

Ăn cơm xong, Thẩm Thư Cẩn đứng cách đó không xa gọi điện thoại. 

 

Người anh em của anh ấy đột nhiên ghé qua nói: "Chị dâu, thật ra có chuyện này, em muốn nói với chị từ lâu." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Hửm?" 

 

Cậu ấy liếc nhìn Thẩm Thư Cẩn đang mải mê công việc ở đằng xa, thở dài, đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ. 

 

"Đây là vé máy bay của anh em mấy năm nay." 

 

Mở hộp ra, tôi thấy một tập vé dày cộp, trong lòng trĩu nặng. 

 

Cậu ấy gãi đầu: "Vì tìm chị, anh em đã chạy khắp thế giới. Nhà họ Thẩm làm ăn đàng hoàng, không thể so với kiểu tà ma ngoại đạo như nhà họ Hứa được. Bọn họ muốn giấu một người, quá dễ dàng." 

 

"Cho nên em muốn nói, chị dâu, lúc mới gặp lại chị, anh em có nói nặng lời, chị đừng trách anh." 

 

"Anh đã chạy bao nhiêu năm như vậy, bất cứ ai mà phát hiện ra người mình tìm đang ở ngay trước mắt, viết một cuốn sách có hậu, mà lại không đến tìm mình, đều sẽ tức giận thôi." 

 

"Ừm, chị biết rồi." 

 

Tôi gật đầu, ôm chiếc hộp nhỏ, hốc mắt không hiểu sao lại thấy cay cay. 

 

Khi tôi bị gánh nặng cuộc sống đè đến không thở nổi, thì ra trên đời này vẫn còn một người, đang nỗ lực tìm kiếm tôi. 

 

"Còn chuyện bảo hiểm nữa, anh cũng không cho em nói với chị." 

 

"Bảo hiểm gì?" 

 

"Là cái hồi anh mới về nhà họ Thẩm, nội đấu trong nhà nghiêm trọng lắm. Mấy người anh em của anh ấy, tuy giờ đều vào tù cả rồi, nhưng trước đó đã muốn ngụy tạo t.a.i n.ạ.n xe cộ để tiễn anh em đi. Lúc đó anh đã nhờ em mua bảo hiểm, người thụ hưởng là chị." 

 

"Em nói câu này nghe hơi khó, bà mẹ đó của anh ấy, có cũng như không, chẳng khác gì nhau." 

 

"Chị có lẽ là người thân duy nhất của anh ấy trên thế giới này." 

 

Bà Chu vì ép anh ấy cưới Hứa Nghiên Triêu, đã năm lần bảy lượt đòi tự sát. 

 

Từ khi nhà họ Hứa sụp đổ, bà Chu cũng không làm loạn nữa. 

 

Lần trước còn gọi điện, rón rén hỏi tôi khi nào thì sinh con. 

 

Kết quả vừa nói được hai câu, Thẩm Thư Cẩn đã cúp máy. 

 

Có những lời, Thẩm Thư Cẩn không bao giờ nói ra. 

 

"Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những điều này." 

 

"Chị dâu khách sáo quá." 

 

Tôi nhét chiếc hộp nhỏ vào ba lô, ngẩng lên, vừa hay thấy Thẩm Thư Cẩn quay lại. 

 

"Đang nói chuyện gì vậy?" 

 

Thẩm Thư Cẩn cười hỏi. 

 

"Không có gì." 

 

Tôi vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, kéo tay Thẩm Thư Cẩn, chào tạm biệt người anh em của anh ấy. 

 

Thẩm Thư Cẩn xách túi giúp tôi, nhấc lên nhấc xuống, mày mắt hớn hở: "Đựng gì mà nặng thế." 

 

Tôi thần bí nói: "Là đồ tốt đấy." 

 

Ánh hoàng hôn nơi chân trời đã lặn xuống, trời biển giao nhau, đường chân trời như được viền một lớp vàng óng. 

 

Chúng tôi đan mười ngón tay vào nhau. 

 

Cũng giống như trong câu chuyện, đã đi đến cái kết mà mình mong muốn. 

 

(Toàn văn hoàn)