Tình Sâu Khó Thoát

Chương 9



Tôi khoác tay lên cổ Thẩm Thư Cẩn, chụp lia lịa.

 

Anh ấy nắm lấy tay tôi, giọng khàn khàn hỏi: "Em muốn cho ai xem?"

 

Tôi cười híp mắt: "Cho Hứa Nghiên Triêu xem."

 

Anh ấy nghiêm túc nhìn tôi, mày mắt mang ý cười: "Em cũng hào phóng thật."

 

Tôi nghĩ ngợi, rồi nghiêm túc nói: "Thật ra em có một kế hoạch."

 

Tôi ghé sát tai Thẩm Thư Cẩn, thì thầm rất lâu.

 

Thẩm Thư Cẩn nhíu chặt mày: "Không được, quá nguy hiểm."

 

"Nhưng mà, chỉ cần cô ta còn ở đó một ngày, thì vẫn là một quả b.o.m hẹn giờ. Chúng ta không thể trông mong một kẻ đã từng phạm pháp, có thể đột nhiên lương tâm trỗi dậy được."

 

"Em hứa, sẽ bảo vệ bản thân thật tốt."

 

Dưới sự kiên trì của tôi, Thẩm Thư Cẩn cuối cùng cũng lung lay.

 

Dưới sự kích thích không ngừng của tôi, Hứa Nghiên Triêu bắt đầu nhắn tin cho tôi thường xuyên hơn.

 

"Có người chống lưng nên tưởng mình là báu vật thật à? Không có Thẩm Thư Cẩn thì cô là cái thá gì?"

 

"Tỉnh lại đi, đợi đến lúc già nua xấu xí, Thẩm Thư Cẩn không yêu cô nữa, cô sẽ làm thế nào?"

 

Cô ta thậm chí còn mua thủy quân, công khai bôi nhọ tôi.

 

Độ hot kéo dài mười mấy ngày, vẫn không hề giảm xuống.

 

Biên tập Đường có chút lo lắng: "Nhược Sơ, hay là chúng ta chậm lại chút... thủy quân của đối phương hơi mạnh đấy."

 

Tôi từ chối, tung ra video Hứa Nghiên Triêu đẩy tôi ở biệt thự, làm hỏng vụ làm ăn thứ hai của nhà họ Hứa.

 

Người ta quay đầu sang hợp tác với nhà họ Thẩm.

 

Có Thẩm Thư Cẩn ở đó, đối tác cướp về được, tuyệt đối không có lý nào lại trả về.

 

Bình luận trên mạng lại đảo chiều.

 

"Tôi cứ tưởng cô ta tốt đẹp lắm chứ, đây có phải là thần kinh không bình thường không?"

 

"Cô gái này còn là người thừa kế nhà họ Hứa đấy, không lẽ sẽ phá sạch gia sản à?"

 

Liên tiếp mất mấy đơn hàng, bố mẹ nhà họ Hứa phải chạy theo sau đối tác giải thích: "Con gái tôi thật sự không có vấn đề gì đâu."

 

Bất đắc dĩ, họ phải kéo Hứa Nghiên Triêu đi làm một bản giám định tâm thần.

 

Rồi giao cho đối tác.

 

Sau khi trải qua nhiều lần "xào nấu", lượng người theo dõi của tôi đã vượt mốc một triệu.

 

Đã có đủ sức ảnh hưởng.

 

Tôi nhờ người mang một tin nhắn đến cho Hứa Nghiên Triêu.

 

Hỏi cô ta: "Đến tận bây giờ, cô vẫn kiên quyết cho rằng mình không sai sao?"

 

Tôi nhớ có người từng nói với tôi:

 

Kẻ đã từng chà đạp lên lằn ranh pháp luật, một khi đã nếm được mùi vị ngon ngọt, sẽ có lần thứ hai.

 

Cho nên, vào một buổi chiều tối, tôi lại gặp lại đám người đó.

 

Cách bao nhiêu năm, bọn họ không thay đổi gì cả.

 

Gậy gộc đã đổi thành d.a.o phay.

 

Phía sau còn có một chiếc xe tải nhỏ.

 

"Em gái à, sao em lại không biết đủ thế?"

 

Tên cầm đầu trông du côn lêu lổng: "Năm đó đ.á.n.h mày một trận, chưa làm mày thấy sướng đúng không? Còn muốn thêm một lần nữa à?"

 

Tôi vừa lùi lại vừa nói: "Tôi cho các người tiền—"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Bọn tao không thiếu tiền."

 

Bọn họ nhìn thấy tấm thẻ vàng của Thẩm Thư Cẩn, mắt sáng rực lên.

 

"Thật không? Chỉ gọi một cuộc điện thoại?"

 

"Ừm, dùng điện thoại của các người, bật loa ngoài, tôi sẽ không động đậy lung tung... tôi chỉ muốn cầu xin cô ấy tha cho tôi."

 

Mấy người nhìn nhau, có kẻ rút điện thoại ra, bấm số gọi đi.

 

Chỉ vài giây ngắn ngủi sau.

 

Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Hứa Nghiên Triêu từ bên trong truyền ra: "Sao rồi? Đánh c.h.ế.t người chưa?"

 

"Bà chủ, người ta muốn nói chuyện với cô."

 

Hứa Nghiên Triêu khựng lại, đột nhiên cúp điện thoại.

 

Bọn họ ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.

 

Cũng nhìn thấy gương mặt của chính mình trong chiếc điện thoại tôi đang giơ lên.

 

Phòng livestream triệu người theo dõi, gần như vừa bật lên, đã được đẩy lên top một.

 

Những kẻ tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật bao năm, cuối cùng vào giờ phút này, đã sa lưới.

 

"Hiện trường bắt cóc à?"

 

"Bà chủ là Hứa Nghiên Triêu? Tôi nhận ra giọng cô ta rồi!!!"

 

"@Cảnh sát mạng @Cảnh sát @Nhật báo XX."

 

"Tôi có nghe nhầm không, cô ta muốn... tác giả?"

 

Giữa một mảng tĩnh lặng, một chiếc giày da màu đen giẫm lên ngón trỏ của tên đang nhặt tấm thẻ vàng.

 

"Ngại quá, đây là đồ của vợ tôi, phiền anh bỏ bàn tay bẩn thỉu của mình ra."

 

Phía sau Thẩm Thư Cẩn, là một dải ánh đèn đỏ xanh.

 

Cảnh sát từ trên xe bước xuống, chỉ vài ba động tác đã khống chế mấy tên côn đồ ngã rạp xuống đất.

 

Ánh mắt Thẩm Thư Cẩn lạnh như băng: "Cảnh sát Vương, chuyện còn lại, phiền anh rồi."

 

"Yên tâm, lần này chứng cứ rõ ràng, sẽ không làm các vị thất vọng đâu."

 

Cảnh sát Vương nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng: "Cô gái trẻ, làm tốt lắm."

 

Hốc mắt tôi nóng lên, tôi gật đầu, rất lâu không nói nên lời.

 

Rất nhiều năm trước, khi tôi rời đi, cảnh sát Vương đã từng dúi cho tôi năm trăm tệ.

 

Anh ấy nói: "Cháu còn nhỏ, không đấu lại được đâu. Đi đi, đợi đến khi nào cháu có khả năng tự bảo vệ mình, thì quay về giúp chúng tôi."

 

Tôi đã báo cho cảnh sát Vương biết tin Hứa Nghiên Triêu đã làm giám định tâm thần.

 

15

 

"Nếu cô ta muốn dùng bệnh tâm thần để thoát tội, xin đừng tha cho cô ta." 

 

Hứa Nghiên Triêu đã vào tù. 

 

Nghe nói hôm cảnh sát đến tận nhà, cô ta sợ đến mức suýt nhảy từ tầng thượng xuống. 

 

Thế lực nhà họ Hứa bám rễ ở thành phố này bao năm qua cũng bị nhổ tận gốc. 

 

Sau này tôi mới biết, tôi chỉ là một trong số rất nhiều nạn nhân. 

 

Thậm chí còn được xem là người bị thương nhẹ nhất. 

 

Thẩm Thư Cẩn cùng tôi đến thăm mẹ. 

 

Bà ấy sống trong bệnh viện, có lúc, không nhận ra người quen. 

 

Thẩm Thư Cẩn nắm tay bà, kiên nhẫn lặp lại: "Mẹ, con là con rể của mẹ."