Động tác có phần thô bạo đã ngắt lời tôi.
Giọng Thẩm Thư Cẩn rất nhẹ: "Nhược Sơ, là vì tiền sao?"
Tiếng mưa rơi trên cửa sổ mái vừa vặn che đi những tạp âm.
Tôi nói: "Không phải, vì yêu anh."
Hơi thở của anh ấy nặng nề, bàn tay đặt trên eo tôi siết mạnh, lật tôi lại.
"Biết rõ tôi không thể nghe được lời này mà..."
Đêm đã khuya, tôi nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ mái chao đảo trong tầng mây.
Vào một khoảnh khắc nào đó, nó đột nhiên xuyên qua tầng mây, rực lên một vầng sáng.
13
"Nhược Sơ, xem kìa, trăng lên rồi."
Ngày hôm sau lúc rời đi, bà Chu gọi tôi lại.
"Trước đây tôi từng gặp cô, là một cô gái rất ngoan, nhưng không hợp với Thư Cẩn."
Bà ấy vẻ mặt kiêu ngạo, bao năm nay đã thích nghi rất tốt với cuộc sống hào môn.
Tôi khoác tay Thẩm Thư Cẩn, nói: "Chúng cháu thật lòng yêu nhau."
Bà Chu cười: "Cô ra giá đi."
"Không ly hôn, thì tất cả đều là của cháu."
Câu nói này khiến bà Chu sa sầm mặt, bắt đầu chất vấn: "Thẩm Thư Cẩn, đây là cô vợ tốt của con đấy."
Thẩm Thư Cẩn đứng bên cạnh, mí mắt cũng lười nhấc lên.
"Cô ấy nói sao thì là vậy, nếu ly hôn, con sẽ ra đi tay trắng."
Một bộ dạng bất kể tôi nói gì, anh ấy đều chấp nhận.
Bà Chu tức đến đỏ mặt: "Mày, chúng mày—"
Thẩm Thư Cẩn kéo tay tôi: "Thái độ của chúng con rất rõ ràng, những lời này, con không muốn nghe thấy lần thứ hai."
Bà Chu hét lên: "Thẩm Thư Cẩn, tao là mẹ mày!"
"Phải, mẹ là mẹ con, cho nên lúc mẹ dung túng cho Hứa Nghiên Triêu bắt nạt vợ con, con đã không trở mặt với mẹ. Nhưng lần sau, sẽ không như vậy nữa."
Thẩm Thư Cẩn không cho tôi nói lời nào, kéo tôi ra khỏi cửa.
Tài xế đã đợi sẵn bên ngoài.
"Về nhà à?" Anh ấy hỏi.
Tôi lắc đầu: "Không về, em mới mở một cuốn sách mới, biên tập Đường có việc tìm em. Phải đến công ty một chuyến."
"Hửm? Mở sách mới khi nào vậy?"
Tai tôi hơi đỏ lên: "Cách đây không lâu..."
Nghĩ ngợi, tôi lại dặn dò: "Anh không được xem!"
Thẩm Thư Cẩn không nhịn được cười: "Được, không xem."
Do cuốn trước quá nổi tiếng, tôi đã trở thành tác giả được công ty lăng xê trọng điểm.
Biên tập Đường hớn hở nói với tôi: "Em đừng nói, số liệu sách mới cũng rất khả quan đấy. Lần này hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của em, công ty còn chưa rót tiền quảng cáo đâu."
"Chắc là do trải nghiệm cá nhân của em, nên khá chân thực."
Biên tập Đường sững sờ: "Em nói... chuyện bị bạo lực học đường bên trong cũng là trải nghiệm của em à?"
"Vâng." Tôi đưa bản đề cương cho biên tập Đường: "Lần này, em không định cập nhật từ từ nữa. Em sẽ viết xong phần bị bạo lực càng nhanh càng tốt, nhờ công ty chuẩn bị sớm."
Biên tập Đường hoang mang: "Cũng được thôi, nhưng tại sao vậy?"
"Em muốn kẻ thủ ác phải bị trừng phạt."
Một tháng đầu tiên sau khi mở hố sách mới, "bạo lực học đường" đã lên top tìm kiếm.
Một blogger đã đại diện cho đông đảo độc giả đặt câu hỏi.
"Người chưa từng bị bạo lực, căn bản không thể viết ra được những chi tiết này, rất lo lắng không biết có phải tác giả từng có trải nghiệm như vậy không?"
Độc giả và người qua đường bên dưới bắt đầu thảo luận về chuyện này.
Độ hot tăng vọt.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, đã có bạn học cấp ba của tôi nhảy ra, nói: "Tôi nhớ cô ấy đúng là có một cô bạn thân, tên là Hứa Nghiên Triêu, tình hình cũng tương tự như những gì cô ấy nói."
"Ôi vãi, không phải chứ... chuyện thật người thật à?"
"Tôi còn biết tai tác giả không nghe được nữa, lẽ nào là vì chuyện này..."
"Bằng chứng đâu? Tác giả đừng có nói suông vu khống người khác chứ?"
"Lầu trên, đều là cư dân mạng đoán thôi, bạn c.h.ử.i tác giả, có bị bệnh không vậy?"
Vào ngày thứ tư khi sự việc lên men, Hứa Nghiên Triêu cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, cô ta gọi điện chất vấn: "Cô có ý gì?"
"Ý gì là ý gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô muốn dùng cách này để bạo lực mạng tôi à?" Giọng Hứa Nghiên Triêu đầy mỉa mai, "Tôi có làm gì đâu, Lâm Nhược Sơ, cô có bản lĩnh thì cứ tiếp tục đi."
Ngay hôm sau, nhà họ Lâm (Lâm Nhược Sơ) đưa ra một thông cáo.
(Chỗ này có thể người viết gõ nhầm, đáng lẽ là nhà họ Hứa)
Nói rằng Hứa Nghiên Triêu và tôi chỉ là quan hệ không tốt, nhưng đều là nạn nhân của bạo lực học đường.
Còn nói tâm lý tôi méo mó, bịa đặt sự thật.
Một gia đình hào môn bị cuốn vào cuộc chiến dư luận này, độ hot không những không giảm mà còn tăng lên.
Lượng người theo dõi của tôi bắt đầu tăng vọt, mặc dù đa số là đến hóng chuyện hoặc là c.h.ử.i tôi.
Biên tập Đường gọi điện tới: "Em chắc chắn làm vậy không có vấn đề gì chứ?"
"Không vấn đề gì."
Lúc Thẩm Thư Cẩn về, tôi đang co người trước máy tính, ôm Tiểu Bạch gõ bàn phím.
Lượng người theo dõi đã tăng lên 60 vạn.
Tôi cười với anh ấy: "Anh về rồi à?"
Tiểu Bạch cũng sủa "gâu gâu".
"Ừm."
Anh ấy bước tới, ném Tiểu Bạch xuống, cúi người hôn tôi: "Đừng lên mạng nữa, mấy bình luận tiêu cực đó, anh kêu người xử lý."
"Cãi nhau đương nhiên là phải có qua có lại mới náo nhiệt chứ."
Tôi chống cằm: "Em nhớ anh từng nói, hôm nay nhà họ Hứa có một dự án cần bàn."
"Ừm, hỏng rồi."
"Vậy mới đúng chứ, bàn chuyện làm ăn, danh tiếng không tốt thì ai muốn bàn với họ. Sau này còn nữa."
Tôi đẩy anh ấy một cái, ngồi lên đùi anh ấy, nghiêm túc nói: "Dạo này em có thể sẽ phải phách lối một chút."
Thẩm Thư Cẩn nhướng mày: "Phách lối thế nào?"
"Kiểu như... không coi ai ra gì, thích khoe khoang, còn tiêu rất nhiều tiền của anh nữa."
"Ừm."
"Anh không có ý kiến gì à?"
"Người của anh cả rồi, em nói là được."
14
Gần đây, tôi quen được một nhóm "bạn bè" trong giới phu nhân giàu có.
"Nhược Sơ, cái túi này của cậu, là mẫu mới nhất phải không?"
Họ vây quanh, ghen tị nói: "Khó giành lắm đấy, là tổng gián đốc Thẩm mua cho cậu à?"
"Ừm. Tớ cứ nghĩ anh ấy không thích tớ, ai ngờ... kết hôn rồi lại chiều tớ hết mực."
Mọi người nhìn nhau, liếc Hứa Nghiên Triêu đang ngồi trong góc, rồi nói:
"Trước đây có người cứ luôn mồm nói tổng giám đốc Thẩm đối với cô ta thế này thế nọ, giờ thì xem người ta có thèm để ý đến cô ta không."
Mọi người cười rộ lên.
Tôi tặng mỗi người một chiếc túi phiên bản giới hạn.
Chỉ duy nhất chừa Hứa Nghiên Triêu ra.
"Sau này mọi người đều là người một nhà rồi, chiếu cố nhau nhiều nhé."
Nghe nói hôm đó trên đường về nhà, Hứa Nghiên Triêu đã nổi trận lôi đình.
Ngay cả cô bạn thân chơi với cô ta, cũng bị đuổi xuống xe.
Tối hôm đó, tôi tắm xong, nằm sấp trên sofa mở trang chủ ra, lượng người theo dõi đã tăng lên 80 vạn.
Thẩm Thư Cẩn về rồi.
"Buổi tụ tập thế nào? Vui không?"
Tôi lật người, co chân nhường chỗ cho anh ấy.
"Hơi mệt."
"Tốn tiền lại tốn sức."
Thẩm Thư Cẩn kéo tôi qua, ôm lấy: "Anh thấy rồi, hôm nay khả năng tiêu tiền của cô Lâm không tệ nha."
Mùi hương trên người anh ấy vẫn rất dễ chịu, từ khi cai thuốc, anh ấy không hút một điếu nào nữa.
Tôi chuyên tâm cởi cổ áo anh ấy.
Thẩm Thư Cẩn ngẩng đầu, mặc cho tôi nghịch ngợm.
"Em muốn làm gì? Còn sớm quá, ngoan, ăn cơm trước đã."
"Đợi chút, em phải đăng vòng bạn bè."
Thẩm Thư Cẩn: "?"