Tinh Trì Mộng
14
Cô không tài nào hiểu nổi, tại sao đã đến nước này rồi mà Thẩm Tinh Trì vẫn còn khăng khăng cố giữ cái gọi là “trong sạch” ấy.
Hắn quay mặt vào tường, giận đến nỗi chẳng buồn nói chuyện với cô nữa.
Nhìn sắc mặt của hắn, cô cũng chẳng dám chọc tức hắn thêm làm gì.
Lỡ như hắn tức giận thật, rồi cấu kết với bọn thổ phỉ mà g.i.ế.c cô, đoạn một mình ung dung về nhà thì sao.
Chẳng phải khi đó cô sẽ c.h.ế.t một cách oan uổng hay sao.
Đêm dần buông, cô vừa mệt lả lại vừa đói cồn cào.
Ngoài trời chỉ vọng vào tiếng chim kêu cùng tiếng côn trùng rả rích, khiến cô cứ gà gật mãi không thôi.
Thêm vào đó là việc phải leo núi cả ngày trời, quả thực đã khiến cô kiệt sức.
Cô mệt đến nỗi không sao mở nổi mắt, đầu cứ gật gù rồi dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy có người nào đó đang nhẹ nhàng bế mình vào lòng.
Một bàn tay ấm áp dịu dàng đặt phía sau gáy cô.
Trên gương mặt, có một cảm giác gì đó thật mềm mại khẽ lướt qua.
Chỉ là một cái chạm rất nhẹ rồi lập tức rời đi.
Cảm giác ấy thật ngưa ngứa.
Cô bất giác đưa tay lên gãi gãi, rồi lẩm bẩm một câu:
“Thẩm Tinh Trì, đừng có mà quậy phá.”
“Còn làm ồn nữa là ta đá cho ngươi một cái đấy.”
Ngay trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, cô thoáng nghe thấy một tiếng cười rất khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ở đâu nàng cũng có thể ngủ ngon lành được, quả không hổ danh là nàng.”
15
Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hửng sáng.
Nữ thổ phỉ kia đã đến cởi trói cho hai người, còn mang theo một ít thức ăn.
Nàng ta nói rằng vàng bạc đã kiểm đếm đủ, giữ hai người lại cũng chẳng ích gì, rồi bảo hai người cứ tự mình mà xuống núi.
Cô vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ đột ngột của nàng ta.
Chẳng lẽ đêm qua, Thẩm Tinh Trì đã nhân lúc cô ngủ say mà lén lút làm điều gì đó…
Liếc nhanh qua Thẩm Tinh Trì, hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh, đầy vẻ hậm hực.
Trên đường trở về, cô cứ đi được vài bước là lại phải dừng lại.
Chẳng phải là cô không muốn về nhà.
Chỉ là bởi vì việc leo núi ngày hôm qua đã khiến cô gần như kiệt sức.
Hai chân cô vừa đau nhức lại vừa mỏi rã rời.
Thật khổ sở không sao chịu nổi.
Thẩm Tinh Trì đành phải đi chậm lại theo nhịp bước của cô.
Sau đó nữa, thì thành ra hắn phải dìu cô đi.
Rồi đến cuối cùng, không thể nào chịu đựng được nữa, hắn liền bế thốc cô lên.
Đột ngột bị nhấc bổng khỏi mặt đất, cô sợ đến nỗi vội vàng ôm chầm lấy cổ hắn.
“Thẩm Tinh Trì, ngươi định làm gì thế.”
Hơi thở ấm nóng của hắn phả nhẹ bên má cô, làm toàn thân cô bất giác rùng mình từng đợt.
“Bế ngươi chứ còn gì nữa, nhìn không ra hay sao.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com