Tinh Trì Mộng
Cô khẽ đá chân, cố giãy giụa.
“Mau thả ta xuống đi, ta tự đi được mà.”
Hắn chẳng thèm nghe, vòng tay đang ôm dưới đầu gối cô lại càng siết chặt hơn.
“Cứ để cho ngươi tự đi, thì có lẽ đến tối mịt cũng chưa về nổi đến nhà.”
“Ta đói lắm rồi, muốn mau về nhà để được ăn món giò heo kho tàu, bồ câu quay, thịt ba chỉ chiên giòn, cá hấp xì dầu, rồi cả món canh ba ba—”
Cô lúc này đã đói đến mức không thể nào chịu đựng nổi nữa.
Hắn kể một tràng dài toàn những món mà cô thích, khiến cho nước miếng trong miệng cô chực trào cả ra ngoài.
“Thôi được rồi. Thôi được rồi. Ngươi đừng nói nữa. Ta hứa là sẽ đi nhanh hơn mà.”
Hắn tỏ vẻ nghi hoặc mà liếc nhìn cô một cái.
“Vừa rồi là ai đi đứng mà hai chân cứ run lẩy bẩy thế nhỉ.”
“Lại còn suýt nữa thì ngã sõng soài, đầu đập phải tảng đá lớn kia nữa chứ.”
Cô xấu hổ đến mức chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
Thẩm Tinh Trì này thật là đáng ghét, lúc nào cũng chẳng hề nể nang mà vạch trần những chuyện xấu hổ của cô.
Hắn không thể nào cứ giả vờ như không nhìn thấy được hay sao.
Hai người cứ thế giằng co không ai chịu nhường ai, hắn lại cất tiếng hỏi:
“Thật sự không muốn ta bế nữa sao.”
Cô vội vàng gật đầu lia lịa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn cứ bế cô như thế này, cái tư thế ấy thật quá mức thân mật rồi.
Cô không tài nào chấp nhận được chuyện này.
Hơn nữa thì… hơn nữa, hắn lúc nào cũng chê cô nặng.
Cả hai người đều chưa có gì bỏ vào bụng, hắn làm sao mà có đủ sức để bế nổi cô được cơ chứ.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, đoạn nhẹ nhàng đặt cô xuống, rồi từ từ cúi lưng xuống ngay trước mặt cô.
“Lên đi nào, tiểu thư.”
“Cõng ngươi như thế này thì chắc là được rồi chứ.”
“Ta chẳng hề muốn ở lại trên cái núi này thêm một khắc nào nữa đâu, chúng ta mau mau xuống núi có được không.”
Cô nằm dài trên tấm lưng của Thẩm Tinh Trì, bất giác không nhịn được mà thầm nghĩ: Tấm lưng của hắn từ bao giờ mà lại trở nên rộng lớn đến như vậy.
Nằm ở trên đó quả thực rất vững chãi.
Cái cảm giác này giống hệt như khi còn nhỏ, được phụ thân cõng trên lưng đi xem hội đèn hoa đăng vậy.
Vô cùng ấm áp, lại vô cùng đáng tin cậy.
Cô khẽ cất tiếng hỏi, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:
“Tay của ngươi còn đau nhiều không.”
Hắn khựng lại một chút, đoạn nhấc cô lên cao hơn một chút nữa, rồi mới nhẹ nhàng đáp lời:
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, sớm đã không còn đau nữa rồi.”
Thẩm Tinh Trì cứ thế cõng cô từng bước từng bước một đi xuống núi, mồ hôi theo dọc cổ hắn cứ thế mà chảy xuống không ngừng.
Cô lặng lẽ nhấc tay áo lên, thay hắn lau đi những giọt mồ hôi ấy.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com