Khi xuống đến chân núi, người nhà của cả hai bên đã đứng đợi sẵn ở đó.
A nương vừa thấy cô bình an vô sự, liền ôm chầm lấy cô mà khóc nức nở.
Còn Thẩm Tinh Trì thì lại tỏ ra như chẳng có chuyện gì xảy ra, ung dung bước đến trước cỗ xe ngựa của nhà hắn, đoạn nói với người phu xe:
“Đừng giả vờ giả vịt nữa, còn không mau đi đi.”
“Ta đã thay ngươi lên núi tới hai lần rồi, nếu còn không đi, đợi cô nương kia quay lại mà nổi giận, thật sự ra tay thì ngươi khổ đấy.”
Tất cả mọi người có mặt đều ngơ ngác nhìn hắn và người phu xe.
Chỉ thấy người phu xe kia từ đầu đến cuối đều cúi gằm mặt xuống, gương mặt lộ rõ vẻ hổ thẹn, lí nhí nói:
“Thật xin lỗi thiếu gia, là do ta đã làm liên lụy đến người.”
Thẩm Tinh Trì khẽ phẩy tay, đoạn cầm lấy chiếc roi ngựa.
“Mau đi đi, một trăm lượng vàng ròng ấy cũng đủ để cho các ngươi sống một cuộc sống tốt rồi.”
“Bảo với nương tử của ngươi, đừng có thật sự đi làm thổ phỉ.”
“Một khi đã làm rồi thì thật sự không còn đường nào để quay đầu lại nữa đâu.”
Người phu xe cúi người chào lão gia nhà họ Thẩm, rồi chẳng hề ngoảnh đầu lại mà đi thẳng lên núi.
Bá phụ cất tiếng hỏi hắn: “Tinh Trì, rốt cuộc là có chuyện gì vậy.”
Bá mẫu lại hỏi: “Con trai, con có bị thương ở đâu không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Tinh Trì chẳng hề để tâm, đáp lời: “Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, về đến nhà rồi con sẽ kể lại sau.”
Hắn lại quay sang phía cô mà gọi lớn:
“Hà Nguyệt Khê. Qua đây mau.”
Cô, dưới ánh mắt của a nương, đành bước lên cỗ xe ngựa của Thẩm Tinh Trì.
Tấm rèm xe vừa buông xuống, đã che đi gương mặt đang đỏ bừng của cô.
Thẩm Tinh Trì khẽ quát một tiếng, đoạn điều khiển cỗ xe ngựa, ngay trước sự chứng kiến của phụ mẫu hai bên, ung dung đưa cô rời đi.
Trên đường đi, cô không nén nổi sự tò mò, bèn thò đầu ra ngoài mà hỏi hắn xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Hắn kiên nhẫn giải thích mọi chuyện cho cô nghe.
Hóa ra, nữ nhân ở trên núi kia căn bản không phải là thổ phỉ.
Người phụ nữ đó chính là nương tử của người phu xe nhà hắn.
Quê hương của hai vợ chồng họ trước đây từng bị bọn thổ phỉ cướp bóc, cả ngôi làng đều bị thiêu rụi hoàn toàn.
Ngay cả đứa con nhỏ của họ cũng không còn nữa.
Hai vợ chồng họ đã dẫn theo những người dân làng còn sống sót chạy nạn đến vùng này, nhưng lại không tìm được kế sinh nhai, thành ra phải lưu lạc khắp nơi, cuối cùng đành nương náu tạm ở lưng chừng ngọn núi kia.
Người phu xe may mắn được lão gia nhà họ Thẩm giữ lại làm việc trong phủ, nhưng chút tiền lương ít ỏi hàng tháng cũng chẳng đủ để lo cho từng ấy miệng ăn.
Nàng ta thấy Thẩm gia giàu có sung túc, liền nảy sinh ý nghĩ xấu xa.
Nàng ta nói rằng dân thường như bọn họ cũng chẳng thể nào thoát khỏi cảnh bị bọn thổ phỉ cướp bóc, Thẩm gia giàu có đến như vậy, tại sao lại không để cho bọn họ “lấy” một ít bạc chứ.