Tinh Trì Mộng

Chương 14



“Thẩm Tinh Trì, mau buông tay ta ra.”

“Đồ vô lại nhà ngươi, mau thả ta ra ngay.”

Nghe cô nói vậy, hắn lại càng được nước lấn tới, kéo mạnh cô vào lòng rồi ôm chặt lấy.

“Đã bị ngươi mắng chửi rồi, nếu không ôm lấy một cái, chẳng phải là ta quá thiệt thòi rồi hay sao.”

Cô cảm giác như toàn bộ m.á.u trong người đều dồn cả lên mặt, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hai người cứ thế mà giằng co, đẩy qua kéo lại không ngừng.

Chiếc ghế dựa thì cứ lắc lư qua lại, hắn lại càng ôm chặt cô hơn nữa.

Bất ngờ, hắn vòng tay ôm chặt lấy vòng eo của cô, rồi nghiêm giọng quát lớn:

“Đừng có mà động đậy lung tung.”

Lông mày hắn nhíu chặt lại, vẻ mặt trông vô cùng nghiêm túc.

Cô bị hắn dọa cho một phen, toàn thân liền cứng đờ ra không dám nhúc nhích, cứ ngỡ rằng chiếc ghế sắp sửa sập đến nơi rồi.

Ai ngờ đâu, hắn chỉ dừng lại một chút, rồi lại quay trở về với cái dáng vẻ bất cần thường ngày, đoạn đưa tay lên nhéo nhẹ vào má cô:

“Ngươi cứ thẹn thùng như thế này, thì sau này làm sao mà sống cho nổi đây.”

Giọng nói của hắn vừa trầm ấm lại vừa khàn khàn, nghe mà khiến cho lòng cô rối bời cả lên.

18

Thẩm Tinh Trì bị cô đá cho một cước, liền bị cô đuổi thẳng cổ đi.

Ai mà ngờ được rằng ngay ngày hôm sau, hắn lại mang người đến tận cửa nhà cô để cầu thân.

Tiếng chiêng trống vang lừng, thật là náo nhiệt vô cùng.

Cô trốn biệt trong phòng, nhất quyết không chịu bước chân ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu Đào thì lại vui mừng khôn xiết mà cứ chạy ra chạy vào, miệng lưỡi ríu ra ríu rít không ngừng.

“Tiểu thư ơi, Thẩm thiếu gia mang theo rất nhiều sính lễ đến đấy ạ.”

“Tiểu thư ơi, có cả một rương đầy vàng nữa kìa.”

“Rồi cả một rương đầy ắp trân châu nữa.”

“Và còn có cả hai rương lớn toàn là lụa là gấm vóc thượng hạng nữa ạ.”

“Tiểu thư ơi, còn có cả—”

“Đủ rồi đấy.” Cô vội bịt tai lại, ngắt lời Tiểu Đào, “Ta còn chưa đồng ý gả cho hắn đâu nhé.”

“Thế thì tiểu thư muốn gả cho ai nào.”

A nương bước vào, gương mặt người rạng rỡ, tràn ngập niềm vui sướng.

Dường như tất cả mọi người đều vô cùng hài lòng với mối hôn sự này.

Chỉ riêng có mình cô, trong lòng vẫn cứ cảm thấy có chút gì đó khó chịu.

A nương nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, rồi dịu dàng cất lời:

“A Nguyệt của chúng ta đã lớn thật rồi, cũng đã biết ngượng ngùng rồi đấy.”

Cô vội vàng phủ nhận:

“Làm gì có chuyện đó chứ. Con nào có ngượng ngùng gì đâu. Chỉ là con không muốn gặp mặt hắn mà thôi.”

A nương mỉm cười bảo:

“Nếu như là ngày thường, A Nguyệt mà không muốn gặp, thì đã sớm cầm gậy đuổi cổ Tinh Trì ra khỏi nhà rồi, cớ sao hôm nay lại cứ trốn biệt trong phòng, mặt mày thì đỏ bừng cả lên, không dám ra ngoài gặp mặt người ta là thế nào chứ.”

Cô tức giận đến mức giậm chân bình bịch, rồi quay mặt đi chỗ khác.

“A nương, ngay cả người cũng trêu chọc con nữa.”

A nương đỡ lấy bờ vai cô, rồi mỉm cười nói:


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com