“Được rồi, được rồi, a nương không cười nữa đâu. Bá phụ bá mẫu của con đang ở ngoài kia đợi đấy, Tinh Trì cũng đã ngồi không yên rồi, sắp sửa xông vào đây tìm người rồi đấy. Đi thôi nào, cứ đường đường chính chính mà cùng a nương ra ngoài.”
Tiểu Đào cũng vội vàng phụ họa theo:
“Đúng thế đấy ạ. Tiểu thư, chúng ta mau thay một bộ váy áo thật đẹp vào, để cho Thẩm thiếu gia phải mê mẩn ngắm nhìn.”
Có làm cho Thẩm Tinh Trì phải mê mẩn ngắm nhìn hay không thì cô chẳng hề hay biết.
Chỉ biết rằng ánh mắt của hắn lúc ấy gần như muốn nhấn chìm cả người ta vào trong đó.
Vừa mới gặp mặt, hắn đã chăm chú nhìn cô không rời, chẳng còn chút vẻ giễu cợt thường ngày nữa, mà thay vào đó là một sự chân thành, nồng nhiệt đến lạ thường, khiến cho cô chẳng biết phải đối phó ra sao nữa.
Hắn mặc kệ ánh mắt của các bậc trưởng bối đang hiện diện ở đó, bất ngờ ghé sát vào tai cô, rồi thì thầm nhỏ nhẹ:
“A Nguyệt, nàng hôm nay thật là xinh đẹp.”
Cô đỏ bừng cả mặt, lườm nguýt hắn một cái.
“Câm miệng lại đi.”
Bá mẫu thì cứ cười đến mức không sao khép nổi miệng lại được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A nương cũng lấy tay che miệng mà mỉm cười, đoạn nói:
“Con gái lớn đúng là không giữ được trong nhà nữa rồi.”
19
Cô và Thẩm Tinh Trì cuối cùng cũng đã thành thân với nhau.
Trong ngày đại hôn, hắn khoác lên mình bộ hỉ phục màu đỏ rực rỡ, môi hồng răng trắng, trông thật phong lưu phóng khoáng vô cùng.
Đôi mắt hắn tựa như hoa đào nở rộ, ánh lên một thứ tình ý sâu sắc khôn tả.
A nương nhẹ nhàng chải tóc cho cô, khóe mắt người thoáng chút ươn ướt.
Cô cũng bất giác muốn khóc theo.
“A nương, con không muốn xuất giá đâu, con chỉ muốn được ở bên cạnh a nương mãi mãi thôi.”
Người ngẩng đầu lên, từ trong gương mà nhìn cô.
“Đứa ngốc này, hai nhà chúng ta ở gần nhau đến như vậy, con mà nhớ a nương, thì chỉ cần đi qua lại một lát là được rồi, có gì đâu mà phải buồn bã chứ.”