Tinh Trì Mộng
Hắn cao hơn ta trọn một cái đầu, dẫu đã hao gầy đi nhiều, nhưng khi hắn cúi người sát lại, vẫn đủ khiến tim ta đập loạn nhịp.
Huống hồ, ta đang ngồi, khí thế đã kém hắn một bậc.
Hắn chống hai tay lên thành ghế, cúi đầu sát xuống, đôi mắt đen láy xoáy thẳng vào gương mặt đang hoảng hốt của ta.
“Hà Nguyệt Khê, ta nhất định sẽ tìm cách chứng minh rằng ta xứng với nàng.”
“Hơn nữa, trên cõi đời này, chỉ duy nhất mình ta mới xứng với nàng.”
9
Thẩm Tinh Trì buông một câu khó hiểu, rồi lại vô cớ bỏ đi.
Ta đưa tay phe phẩy quạt gió, gương mặt nóng bừng cũng dần nguội đi.
Thật đáng ghét, nói chuyện thì cứ nói, cớ gì lại phải sáp gần ta đến vậy.
Dẫu sao, tận mắt thấy hắn vẫn bình an vô sự, ta cũng thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
A nương có hỏi tới, ta cũng có lời mà thưa lại.
Chiều tối, a nương từ nhà bên cạnh trở về.
Người nói Thẩm Tinh Trì vừa sang nhà ta một chuyến, trông đã tươi tỉnh hơn nhiều.
Đã chịu ra ngoài dùng bữa cùng bá mẫu.
Ta trề môi.
Vốn dĩ nào có chuyện gì to tát.
Là bậc nam tử hán đại trượng phu, lẽ nào chỉ vì bị bắt cóc một lần mà sầu não đến c.h.ế.t được.
Nếu quả như vậy thì thật chẳng giống Thẩm Tinh Trì chút nào.
Hắn xưa nay vốn là hạng người có thù ắt báo.
A nương còn khuyên ta nên năng qua lại với Thẩm Tinh Trì hơn.
Ta húp nốt ngụm canh bồ câu cuối, đoạn xua tay nói: “Con không đi đâu, chúng con lại cãi nhau rồi.”
A nương thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng chẳng lấy gì làm lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thấy Tinh Trì đã tươi cười trở lại, cứ ngỡ hai đứa đã thêm phần thân thiết, nào ngờ lại vừa cãi vã một trận.”
“Hai đứa bay, đúng là một đôi oan gia mà.”
Ta nhớ lại bộ dạng hùng hổ của Thẩm Tinh Trì lúc bỏ đi, liền lắc đầu đáp: “A nương, không phải oan gia đâu, mà là cừu gia thì có.”
“Con đã nói rõ ràng với hắn chuyện hủy hôn rồi.”
“Con tin rằng chẳng bao lâu nữa bá mẫu sẽ nhắc chuyện này với người.”
“Khi ấy, a nương giúp con tìm một mối tốt, người đó nhất định phải tuấn tú hơn hắn.”
A nương sững người, nhìn ta một lúc lâu, đoạn mới cất lời:
“A Nguyệt, con thực sự không còn thích Tinh Trì nữa hay sao.”
“Con nào có thích hắn bao giờ. Hắn đáng ghét muốn chết, lại chẳng có chút nào gọi là dịu dàng.”
Nghe thế, a nương khẽ thở dài một tiếng.
“Thôi được, chuyện trăm năm của con, a nương đành chiều theo con vậy.”
8
Mấy ngày không gặp mặt Thẩm Tinh Trì, nhưng tai ta lại chẳng lúc nào được yên.
Tiểu Đào cứ ríu rít bên tai ta:
“Thẩm thiếu gia dạo này đang tìm danh y.”
“Thẩm thiếu gia suốt ngày chỉ uống rượu thuốc.”
“Thẩm thiếu gia còn làm phép trong nhà, khói bay mù mịt khắp chốn.”
“Thẩm thiếu gia còn đến hoa lâu, uống cả hoa tửu nữa.”
Dứt lời, Tiểu Đào đập mạnh tay xuống bàn.
Ta giật b.ắ.n cả mình.
“Ta còn chưa kịp nổi giận, sao ngươi đã đùng đùng nổi đóa lên như vậy.”
Tiểu Đào vừa xoa xoa lòng bàn tay, vừa bĩu môi đáp.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com