Tinh Trì Mộng

Chương 5



“A Trung cũng đi theo rồi.”

Hừm.

Đúng là con gái lớn không giữ được trong nhà.

Sớm đã biết nó với tên tùy tùng của Thẩm thiếu gia có chuyện mờ ám.

Chẳng ngờ giờ đây tình ý đã sâu đậm đến thế.

Thấy mắt nó hoe đỏ, chực khóc mà chưa khóc, ta bèn lên tiếng an ủi:

“Ngươi nếu đã có ý với A Trung, ta sẽ thưa với bá mẫu, liệu bề gả ngươi cho hắn là được, đừng buồn phiền nữa.”

Tiểu Đào ngẩng đầu lên, khóe mắt vẫn còn hoe hoe lệ.

“Đợi tiểu thư gả sang Thẩm gia, nô tỳ tự khắc cũng sẽ theo sang đó, đến lúc ấy hãy hay cũng chưa—” muộn.

Ta đột nhiên cũng đập mạnh xuống bàn.

“Ai nói ta sẽ gả cho hắn chứ.”

“Lẽ nào Thẩm Tinh Trì vẫn chưa thưa với bá mẫu chuyện chúng ta hủy hôn.”

Ta vốn định giữ chút mặt mũi cho hắn, để hắn tự mình thưa với bá mẫu việc từ hôn.

Nào ngờ hắn lại chẳng hề để tâm đến chuyện này.

Tiểu Đào ngẩn ra: “A Trung chưa hề nhắc gì đến việc này, chàng ấy có chuyện gì cũng đều kể với nô tỳ cả. Lẽ nào chỉ mới đến hoa lâu một bận, đã giấu giếm nô tỳ rồi…”

Ta chẳng còn lòng dạ nào nghe nó lải nhải nữa, vội vã chạy một mạch đến Thẩm phủ.

Thẩm Tinh Trì không có ở nhà.

Hắn đã đi uống hoa tửu rồi.

Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại đi uống hoa tửu.

Quả thật là hay lắm.

Ta liền đổi hướng, xộc thẳng đến Xuân Mãn Lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

9

Ta đến trễ mất một bước.

Xuân Mãn Lâu đã loạn cả lên.

Mấy ả đào ôm chầm lấy nhau, khóc lóc đến mặt mày lem luốc.

Ta vội túm lấy một người, hỏi gấp: “Thẩm Tinh Trì có đến đây không.”

Cô nương ấy run bần bật: “Thẩm, Thẩm thiếu gia bị bọn thổ phỉ bắt đi mất rồi.”

Cái gì thế này.

Ta kinh hãi, vội buông ả ra, tất tả chạy ra ngoài.

Trên đường người qua kẻ lại tấp nập, nào còn thấy bóng dáng Thẩm Tinh Trì đâu nữa.

Ta vội giục Tiểu Đào đi báo quan, đoạn quay đầu chạy một mạch về nhà.

Vừa về đến nơi, bá mẫu nghe tin liền kêu lên một tiếng “Trời đất ơi.” rồi ngất lịm đi.

Bá phụ vội ngăn Tiểu Đào lại, không cho nó đi báo quan.

Người sợ kinh động bọn thổ phỉ, Thẩm Tinh Trì e khó mà toàn mạng.

Lần trước, bọn thổ phỉ kia không hề đòi tiền.

Nhưng lần này, chúng lại để lại một phong thư.

Một mũi d.a.o găm cắm thẳng vào khung cửa.

Trong thư viết, chúng muốn một trăm lượng vàng ròng.

Số vàng không phải là lớn, bá phụ nhanh chóng chuẩn bị cho đủ.

Nhưng oái oăm ở chỗ, bọn thổ phỉ lại yêu cầu đích thân ta phải đi giao nộp.

Ta không dám tin vào mắt mình, vội dụi dụi mắt, rồi lại ghé sát vào nhìn cho thật kỹ.

Trong thư, những dòng chữ xiêu vẹo nguệch ngoạc viết rằng:

“Xin mời Hà tiểu thư đích thân lên núi giao vàng, bằng không, cứ chuẩn bị sẵn mà nhặt xác cho Thẩm thiếu gia.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com