Tình Yêu Bệnh Kiều Của Chú Nhỏ

Chương 1



Lúc anh ấy đang động tình không thôi, tôi lại gọi tên Cố Lưu Nghĩa.

Cái đầu đang vùi trong hõm cổ tôi khựng lại, sau đó anh ấy ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt vốn dĩ đầy dục vọng bỗng trở nên trong sáng hơn, xen lẫn chút khó tin.

"Em nói em không yêu cậu ta." Giọng Sở Thiên Trình khàn khàn sau cơn hoan lạc.

Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, tôi có thể thấy gân xanh trên trán anh ấy nổi lên. Tôi đưa tay kéo chiếc áo sơ mi bị anh ấy xé rách lên, nhưng thấy vô ích nên đành bỏ cuộc.

"Em không yêu cậu ta." Tôi nhìn anh ấy, bình tĩnh nói.

Tôi biết, tôi càng bình tĩnh nói ra những lời này, anh ấy càng không tin.

Quả nhiên, anh ấy chửi thề một tiếng rồi rời khỏi người tôi.

1

Tôi lớn lên cùng Sở Thiên Trình, hiểu rõ tính cách của anh ấy nhất.

Nhìn anh ấy cài từng cúc áo một, tôi biết hôm nay anh ấy sẽ không tiếp tục nữa.

"Chú nhỏ." Tôi gọi anh ấy lại.

Sở Thiên Trình đã đi đến cửa bỗng dừng lại, tấm lưng cao ngất hơi cứng lại, nhưng không quay đầu nhìn tôi.

Không quay đầu lại cũng tốt, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Lời tôi còn chưa dứt, Sở Thiên Trình đã mở cửa rồi lại "ầm" một tiếng đóng sầm lại. Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, chỉ còn lại mùi rượu nồng nặc và những mảnh vải vụn của chiếc áo nằm rải rác trên giường.

Chắc hẳn lúc này dưới lầu vẫn còn tiếng cười nói vui vẻ, không ai chú ý đến nam chính của bữa tiệc hôm nay đã rời đi từ sớm.

Tôi thay một bộ quần áo khác, chỉnh đốn lại cảm xúc rồi xuống lầu, không ai nhận ra tôi.

Chỉ có Lạc Tình lập tức đến gần.

Cô ấy vừa lắc ly nước cam trong tay, vừa khoác tay tôi, vẻ hiểu biết nói: "Tớ đã nói cậu chạy đi đâu rồi, hóa ra là đi thay đồ."

"Cậu lạnh à? Sao lại thay một chiếc áo len cổ lọ?" Lạc Tình đi vòng từ bên trái sang bên phải tôi, nhìn chằm chằm vào cổ tôi.

"Vì nó đẹp..."

Nếu không thay áo len cổ lọ, thì làm sao tôi giải thích được những vết đỏ chói mắt trên cổ mình đây?

Tôi không nhìn cô ấy, lấy một ly đồ uống từ khay của người giúp việc đi ngang qua, tự mình uống một ngụm. Vừa uống một ngụm đã thấy không đúng, mùi vị này...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lạc Tình giật mình, vội vàng đặt ly xuống, giật lấy ly trong tay tôi: "Mộc Mộc! Sao cậu lại uống sữa được!"

Đúng vậy, sao tôi lại uống sữa được! Tôi bị dị ứng sữa mà!

Lúc ngã xuống, tôi thấy Cố Lưu Nghĩa chạy về phía mình, còn Sở Thiên Trình ở phía bên kia đại sảnh đang ôm một cô gái tôi không quen biết.

Cảnh tượng đó cứ như tất cả những gì vừa xảy ra trên lầu chỉ là một giấc mơ.

2.

Việc tôi bị dị ứng sữa là điều cả nhà đều biết, vậy mà sữa vẫn xuất hiện trong bữa tiệc, lại còn được đưa đến trước mặt tôi.

Nếu nói không có người cố ý, đánh c.h.ế.t tôi cũng không tin.

Nhưng nếu nói là ai cố ý, tôi chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.

Tôi nhìn Sở Tuyết đang đứng ở cửa, vẻ mặt hả hê, chỉ muốn ném cái gối phía sau vào mặt cô ta. Cô ta là em gái tôi, tất nhiên không phải ruột thịt.

Cô ta là tiểu thư chính hiệu của Sở gia, còn tôi chỉ là con nuôi.

Năm đó, vợ chồng Sở Kình kết hôn năm năm vẫn chưa có con, đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ đều không có kết quả. Vì vậy, họ đã nhận nuôi tôi từ cô nhi viện, ai ngờ vừa nhận nuôi tôi được một năm thì Sở Tuyết ra đời.

Từ đó, tôi trở thành một sự tồn tại gượng gạo trong Sở gia.

May mà trong Sở gia còn có một sự tồn tại gượng gạo khác, đó là Sở Thiên Trình - con riêng của ông nội Sở được đón về nhà vào năm Sở Tuyết sinh ra.

Tôi thu lại dòng suy nghĩ, ép mình phải rưng rưng nước mắt, mới ngẩng lên nhìn người trước giường: "Con... Con cũng không biết."

Tôi hít hít mũi, tiếp tục nói: "Ba đừng giận, có thể em ấy... có thể người phụ trách, không biết con bị dị ứng sữa..."

Sở Kình nghe xong, cơn giận giữa mày tan đi phần nào, thay vào đó là sự áy náy.

Ông ấy không phải không biết Sở Tuyết luôn tìm cách gây khó dễ cho tôi, chỉ là ông ấy hiểu rõ Sở Tuyết mới là người có quan hệ huyết thống với mình. Tôi cũng biết điều này, nên tôi sẽ không mơ tưởng hão huyền rằng ông ấy sẽ đứng về phía tôi.

Tôi chỉ cần ông ấy áy náy với tôi là được rồi, sự áy náy này có thể giúp tôi sống yên ổn trong Sở gia là được rồi.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Lúc này, một tiếng cười khẩy vang lên từ cửa, dù không nhìn thấy người, tôi cũng biết đó là giọng của Sở Thiên Trình. Giọng nói trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách trên đá, hoàn toàn khác với giọng nói say rượu của anh ấy hôm qua.

Nghĩ đến đây, tai tôi nóng bừng lên.

"Sao? Cảm thấy dị ứng không c.h.ế.t người, nên thấy rất tiếc?" Giọng Sở Thiên Trình vẫn ở ngoài cửa, lời này rõ ràng là nói với Sở Tuyết.

Sở Kình cũng nghe thấy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Tôi không hề muốn nói rõ mọi chuyện, điều này đối với ai cũng không tốt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com