Sở Kình quay đầu lại, cau mày, khó chịu nói: "Thiên Trình, con nói gì vậy, Mộc Mộc là chị của Tuyết Nhi, sao Tuyết Nhi lại có suy nghĩ như vậy được?"
Sở Tuyết vốn đã dịu đi, nghe Sở Kình nói vậy, không khỏi lại ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, Chú nhỏ nói bậy bạ gì đó..."
Sở Thiên Trình nhìn cô ta với vẻ mặt như cười như không, đừng nói là Sở Tuyết vốn đã sợ anh ấy, ngay cả tôi khi nhìn thấy anh ấy như vậy cũng thấy hơi run sợ.
Quả nhiên, Sở Tuyết vội vàng chạy ra ngoài.
Sở Kình vốn định đuổi theo, nhưng nhìn tôi rồi lại ở lại.
Ông ấy nhìn giỏ xoài trên tay Sở Thiên Trình, có vẻ hơi ngạc nhiên. Tôi cũng hơi ngạc nhiên, có lẽ anh ấy cũng cảm thấy chuyện hôm qua của mình hơi quá đáng, muốn nhân cơ hội này làm hòa.
"Mộc Mộc, Lưu Nghĩa tối qua đã ở đây trông con cả đêm, con gả cho nó, ba cũng yên tâm rồi." Sở Kình nhìn tôi với vẻ mặt mãn nguyện.
Hình như tâm nguyện lớn nhất của ông ấy là tìm cho tôi một tấm chồng tốt.
Nếu không phải quyền thế của Cố gia không thể xem thường, thì có lẽ tôi đã tin lời ông ấy.
Nhưng tôi không thể làm gì khác, tôi gật đầu mỉm cười: "Vâng, anh Lưu Nghĩa luôn đối xử tốt với con, có thể gả cho anh ấy cũng là phúc phận của con."
Tôi liếc mắt thấy bàn tay đang cầm giỏ trái cây của Sở Thiên Trình nổi đầy gân xanh, nếu tôi là giỏ trái cây trong tay anh ấy, chắc bây giờ đã bị bóp nát rồi.
Sở Thiên Trình đặt giỏ trái cây xuống rồi bỏ đi, sắc mặt khó coi vô cùng.
Tôi cũng lười diễn trò tình cảm cha con với Sở Kình nữa, nói mình hơi mệt rồi đuổi ông ấy đi. Sở Kình bây giờ tuy không thể đứng về phía tôi, nhưng đối với tôi cũng coi như là chiều chuộng hết mực.
Vì ông ấy đang trông chờ tôi tốt nghiệp đại học sẽ gả cho Cố Lưu Nghĩa.
Còn tôi cũng đang trông chờ ông ấy có thể chu cấp cho tôi học xong đại học.
3.
Kể từ ngày sinh nhật đó Sở Thiên Trình làm chuyện đó với tôi, anh ấy đã hơn một tháng không về nhà.
Nghe nói công ty anh ấy tự mình gây dựng sắp lên sàn chứng khoán rồi, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi đã có thể đưa một công ty lên sàn, trong đó chắc chắn có sự giúp đỡ ngầm của ông nội, nhưng anh ấy quả thực cũng lợi hại như lời đồn, khiến người ta phải kinh ngạc.
Khi xe của Cố Lưu Nghĩa xuất hiện trước cửa nhà tôi, Sở Tuyết cũng thay giày đi ra.
"Anh Lưu Nghĩa, đợi em với!" Giọng cô ta vang lên sau lưng tôi, khiến da tôi nổi da gà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cố Lưu Nghĩa dường như không nghe thấy, nhẹ nhàng đóng cửa xe cho tôi rồi tự mình lên xe.
Mỗi ngày đưa đón tôi đi học về, dường như đã trở thành nhiệm vụ bắt buộc của Cố Lưu Nghĩa. Còn việc mỗi ngày được anh ấy đưa đón, cũng trở thành một nhiệm vụ của tôi.
Cố Lưu Nghĩa học cùng trường với tôi, hơn tôi một khóa, hiện đang là sinh viên năm ba.
Hôm nay trường có buổi tọa đàm, nên tài xế không đưa chúng tôi đến cổng trường mà lái xe thẳng đến cửa hội trường.
"Nghe nói hôm nay Sở Thiên Trình học trưởng sẽ quay lại với tư cách sinh viên ưu tú." Vừa xuống xe, tôi đã nghe thấy các bạn học bên cạnh nói.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Cố Lưu Nghĩa cũng nghe thấy, anh ấy vừa đưa túi xách cho tôi vừa cười nói: "Hiếm khi chú nhỏ chịu nể mặt."
Trường này là do Cố gia đầu tư, anh ấy nói vậy cũng không sai.
Chỉ là Sở Thiên Trình có thể quay lại trường để diễn thuyết, quả thật không giống phong cách của anh ấy.
Chẳng trách hôm nay hội trường đông người đến vậy.
Tôi và Cố Lưu Nghĩa ngồi ở hàng đầu tiên, cả hàng chỉ có hai chúng tôi, như thể sự náo nhiệt phía sau không liên quan gì đến chúng tôi. Đây chính là lý do tại sao tôi không muốn xuất hiện cùng Cố Lưu Nghĩa.
Nhưng có những người luôn không sợ trời không sợ đất.
Khi Lạc Tình ngồi phịch xuống bên cạnh tôi, tôi vẫn đang xem phần giới thiệu về Sở Thiên Trình trên màn hình.
"Này, đây chính là phúc lợi của việc thân thiết với tớ đấy, thử hỏi ngoài tớ ra còn ai có thể ngồi ở hàng ghế đầu tiên này chứ." Lạc Tình ôm lấy tay tôi, nói những lời không biết xấu hổ.
Nói xong, cô ấy nhảy qua tôi, hỏi Cố Lưu Nghĩa: "Đúng không, Cố đại công tử."
Cố Lưu Nghĩa đẩy gọng kính, mỉm cười nhẹ.
Anh ấy luôn như vậy, đối với tất cả mọi người trừ tôi ra đều tỏ vẻ lịch sự xa cách.
Đôi khi tôi cũng cảm thấy, dường như ngoài việc gả cho anh ấy, tôi không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa.
Sở Thiên Trình và Cố Lưu Nghĩa nổi tiếng ở trường trước tiên là nhờ ngoại hình, sau đó mới là gia thế. Khác với Cố Lưu Nghĩa đã được tôi "đặt trước", Sở Thiên Trình chỉ cần xuất hiện là có thể gây náo động.
Sở Thiên Trình từ hậu trường bước ra giữa sân khấu, chưa nói gì, cả hội trường đã vang lên tiếng hét chói tai. Trong đó không chỉ có nữ sinh, mà còn có nam sinh.
Tuy rằng phần lớn sinh viên trong trường này đều là con nhà giàu có, nhưng cũng không thiếu những người nỗ lực cầu tiến. Những việc Sở Thiên Trình đã làm, đủ để khiến tất cả nam sinh trong trường có ý định khởi nghiệp phải ngưỡng mộ.