Tình Yêu Bệnh Kiều Của Chú Nhỏ

Chương 11



Tôi nghĩ một nàng công chúa chân chính như cô ấy chắc chắn không thể tưởng tượng được cảnh mười mấy đứa trẻ phải sống chen chúc trong một căn phòng nhỏ ẩm thấp, tối tăm chưa đầy hai mươi mét vuông đâu.

Lạc Tình đưa tay nắm lấy tay tôi, giọng nói nhỏ nhẹ: "Xin lỗi, Mộc Mộc."

Tôi mỉm cười lắc đầu, không ai có lỗi với tôi cả.

Chính tôi mới có lỗi với bản thân mình, sống u mê bao nhiêu năm, cứ nghĩ lớn lên rồi sẽ ổn thôi, rồi lại làm tổn thương biết bao nhiêu người.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, chân thành nói: "Tớ thật lòng muốn cậu theo đuổi anh Lưu Nghĩa, cậu hợp với anh ấy hơn tớ. Thật tâm mong hai người đều được hạnh phúc, nếu hạnh phúc của hai người có thể trở thành một, tớ sẽ rất vui."

Như vậy, sự ra đi của tôi sẽ càng có ý nghĩa hơn.

Mong rằng sự ra đi của tôi, có thể khép lại câu chuyện hoang đường mà đẹp đẽ này.

Khi Lạc Tình đưa chứng minh thư mới làm cho tôi, tôi không khỏi cảm thán về mối quan hệ rộng rãi của cô ấy.

Cô ấy đưa tôi đến trước chiếc xe đã chuẩn bị sẵn, mắt đỏ hoe đưa cho tôi chiếc điện thoại mới mua, rồi ôm chặt lấy tôi.

"Mộc Mộc, tớ cũng không biết làm vậy có đúng hay không. Nhưng dù cậu làm gì, tớ cũng ủng hộ cậu. Nếu có một ngày cậu muốn quay lại, tớ sẽ đến đón cậu."

Tôi thấy lòng chua xót, nói với cô ấy một tiếng cảm ơn, nhưng tôi biết thời gian của mình không còn nhiều.

Kế hoạch rời đi này tôi đã ấp ủ suốt một tháng, trong tháng này, Sở Thiên Trình bận rộn với dự án vực dậy Sở Thị, Cố Lưu Nghĩa cũng bắt đầu tiếp quản Cố thị, Sở Kình thì lo cho kỳ thi đại học của Sở Tuyết và sức khỏe của ông nội.

Đây là thời điểm tốt nhất để tôi rời đi.

Ngôi nhà Lạc Tình tìm cho tôi nằm trong một làng chài nhỏ ven biển, mỗi ngôi nhà ở đây đều cách nhau rất xa, điều này làm tôi rất hài lòng. Không ai biết tôi là người mới đến, có lẽ cũng chẳng ai biết ở đây có tôi hay không.

Tôi nhìn ra biển cả mênh mông, trong lòng lại cảm thấy bình yên đến lạ.

Ngày Sở Thiên Trình thi đại học xong, anh ấy uống say rồi ngồi trò chuyện với tôi ngoài sân. Anh ấy nói anh ấy từng sống ở một nơi rất gần biển, khi đó chỉ có anh ấy và mẹ, họ sống bằng nghề bắt hải sản, cuộc sống tự do tự tại.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Nghĩ đến việc bây giờ lại tình cờ sống cuộc sống mà anh ấy từng trải qua, tôi cảm thấy có lẽ đây cũng là một mối duyên phận mà ông trời ban cho chúng tôi.

Có lẽ đây cũng là điều cuối cùng có thể liên kết chúng tôi với nhau.

14.

Trước đây tôi cứ nghĩ đợi đến khi tốt nghiệp đại học, tôi có thể rời khỏi Sở gia, dùng những gì mình học được để đi làm nuôi sống bản thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bây giờ ở làng chài nhỏ này, dựa vào số tiền tiết kiệm bao nhiêu năm qua, hình như tôi có thể sống tự do tự tại ở đây. Lúc vui vẻ có thể cùng ngư dân địa phương đi bắt hải sản, lúc buồn có thể ở lì trong nhà cả ngày.

Tôi cứ tưởng mình sẽ sống một cuộc sống độc thân, nhưng không ngờ ngư dân ở đây lại nhiệt tình đến vậy.

"Mộc Mộc này, đây là gà con nhà bác, mới nở được ít ngày, cháu đem về nuôi vài con, lớn lên có thể ăn trứng đấy." Bác gái Vương ở cách nhà tôi một cây số, sáng sớm đã gõ cửa nhà tôi.

Tôi mỉm cười nhận lấy, định mời bác vào nhà ngồi, bác ấy lại liên tục nói không ngồi. "Ông nhà bác ấy, hôm nay từ thành phố về, bác phải nhanh về nấu cơm đây. Bác đến đây chính là để gọi cháu qua ăn cơm đấy, không phải nói là muốn nếm thử tay nghề của bác sao?"

Bác gái Vương một mình ở nhà chăm sóc con cái, tôi chỉ có lần tình cờ dìu con của bác ấy lúc đi dạo, thế mà bác ấy đã thân thiết với tôi.

Nếu hôm nay tôi nói không đi, chắc chắn bác ấy sẽ không vui.

Tôi sắp xếp xong mấy chú gà con bác ấy đưa tới, liền đi theo bác đến nhà. Tuy rằng thời gian này quan hệ với bác ấy cũng coi như không tệ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến nhà bác.

Bé Bảo vừa nhìn thấy tôi đã nhào tới. Bác gái Vương mắng yêu cậu bé vài câu rồi đi vào bếp loay hoay.

Chồng bác ấy về đến nhà lúc cơm nước đã xong, dáng người chất phác thật thà, khiến người ta rất có thiện cảm.

"Cháu gái không phải người ở đây à? Sao nhìn quen quen thế nhỉ?" Bác trai Vương vừa ngồi xuống đã cười hỏi tôi.

Từ khi đến đây, tôi rất ít khi trò chuyện với người khác, ăn mặc cũng càng giản dị càng tốt, lẽ ra không nên bị người ta nhận ra mới phải.

Bác trai Vương ăn một miếng cơm, cười nói: "Có lẽ là giống một minh tinh nào đó thôi."

Lúc này bác gái Vương cũng ngồi xuống, kể lại lời tôi lừa bác ấy cho bác trai Vương nghe, bác trai Vương hiểu ý ồ lên một tiếng.

Tôi mỉm cười.

Bác gái Vương gắp cho bác trai Vương một miếng thịt, hỏi: "Lần này về được bao lâu à?"

"Chỉ một ngày thôi, mai lại phải về rồi. Gần đây nghe nói công ty sắp bị mua lại, trên dưới công ty đều đang rất căng thẳng. Haizz, nói với bà vợ này, bà cũng chẳng hiểu."

Bác trai Vương vừa nói xong, hình như nhớ ra điều gì, lại quay đầu nhìn tôi.

"Cháu gái bao nhiêu tuổi rồi?" Ánh mắt của ông ấy khiến tôi cảnh giác.

Tôi cúi đầu ăn cơm, nhỏ giọng nói: "Hai mươi tám rồi ạ."

Bác trai Vương tiến lại gần hơn một chút, nghi hoặc nói: "Không giống lắm, cháu có biết ai họ Sở không?"

Tay tôi đang bưng bát cơm run lên không kiểm soát được.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com