Nhớ đến lớp trang điểm đậm trên mặt, tôi ngẩng đầu cười đáp: "Trước đây khi còn ở bên ngoài, cháu quen biết rất nhiều người họ Sở, bác Vương hỏi là ai vậy ạ?"
Bác Vương lại nhìn kỹ mặt tôi một lượt, lắc đầu, lẩm bẩm một câu không phải rồi cười nói: "Không sao không sao, vừa rồi bác nhìn nhầm."
Tôi biết ông ấy không nhìn nhầm.
Ngày hôm đó về nhà, tôi liền lấy chiếc điện thoại giấu trong ngăn kéo ra, đến đây lâu như vậy, tôi hầu như không dùng điện thoại.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi mở trình duyệt gõ vào "Thiên kim Sở thị", kết quả hiện ra chỉ có tin Sở Tuyết thi đỗ vào trường đại học mà tôi từng học, và tin tôi đính hôn với Cố Lưu Nghĩa.
Không hề có tin tức nào về việc tôi mất tích.
Tôi lại tìm kiếm Sở Thiên Trình, điều đầu tiên hiện ra chính là thông tin về anh ấy, dáng vẻ anh ấy mặc vest vẫn đẹp trai như ngày nào, chỉ là trên mặt không còn chút vẻ bất cần đời, thay vào đó là sự lạnh lùng xa cách.
"Hình như lại gầy đi rồi." Tôi chạm vào màn hình, vào khuôn mặt đêm nào cũng đi vào giấc mơ của tôi.
Khi tôi chuẩn bị thoát khỏi trình duyệt, tôi nhìn thấy ở phía dưới cùng của trình duyệt, trong một diễn đàn mà tôi chưa từng nghe nói đến, có người đang đăng bài ẩn danh than thở.
"Công ty nội bộ phát thông báo tìm người, vừa không muốn cho người khác biết, vừa muốn tìm thấy người trong thời gian ngắn nhất. Sở Thiên Trình có phải nghĩ ai cũng giống anh ấy, thành thần rồi hay không?"
Bên dưới chỉ có một người trả lời anh ấy: Sở Thiên Trình cũng không phải thần, anh ấy cũng không tìm thấy.
15.
Khi có người gõ cửa nhà tôi, tôi đang cho mấy chú gà con mà bác gái Vương cho ăn.
Gà con lớn rất nhanh, nhanh đến mức tôi cảm thấy chắc không bao lâu nữa tôi có thể ăn trứng rồi.
Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ chắc lại là bác gái Vương đến, tôi thành thạo trang điểm cho mình rồi mới chạy ra mở cửa.
Sở Thiên Trình đứng ngoài cửa nhìn tôi, trong mắt toàn là những cảm xúc mà tôi không thể nào hiểu được.
Tôi theo bản năng muốn đóng cửa lại, anh ấy đặt một tay lên khung cửa, cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy, như chỉ cần ánh mắt anh ấy rời đi một khoảnh khắc là tôi sẽ biến mất.
Ngay khi tôi nghĩ anh ấy sẽ cứ đứng như thế này mãi, anh ấy nói: "Chính là ngày hôm đó anh đã không trông chừng em."
Giọng nói khàn khàn, tôi thấy khóe mắt anh ấy đỏ hoe.
"Sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Trái tim em không phải làm bằng thịt sao?" Giọng Sở Thiên Trình mang theo tiếng khóc nghẹn ngào khó nhận ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi lập tức bị đánh gục.
Lần trước anh ấy như thế này, là lúc anh ấy kể cho tôi nghe về mẹ của anh ấy. Khi đó tôi còn nghĩ, nhất định đừng để anh ấy như thế này nữa.
Anh ấy như vậy có thể khiến tôi đau lòng đến nghẹt thở.
Tôi không quan tâm đến điều gì khác, tiến lên ôm lấy Sở Thiên Trình, mới phát hiện cả người anh ấy đang run rẩy.
Anh ấy trước mắt tôi, hoàn toàn khác với anh ấy mà tôi nhìn thấy trên mạng mấy hôm trước.
Sở Thiên Trình run run nâng mặt tôi lên, anh ấy dùng ngón tay cái lau đi nốt ruồi tôi chấm bằng bút trên mặt. Tiếp theo đó là một nụ hôn rơi xuống môi tôi.
Choáng váng, nụ hôn này dường như kéo dài cả một thế kỷ, tôi cảm nhận được đôi môi anh ấy cẩn thận, tỉ mỉ mơn trớn trên môi tôi.
Tôi nghĩ dù có c.h.ế.t ngay lúc này, tôi cũng mãn nguyện rồi.
Không biết chúng tôi đã hôn nhau bao lâu, chỉ nhớ anh ấy hết lần này đến lần khác rời khỏi môi tôi rồi lại trở về, từ ban đầu dè dặt cẩn thận, đến sau này mạnh mẽ chiếm đoạt.
Khi mặt trời chỉ còn một nửa trên đường chân trời, chúng tôi mới dừng lại.
Tôi nhìn Sở Thiên Trình, anh ấy còn gầy hơn cả trong ảnh trên mạng, cả khuôn mặt đều hiện rõ vẻ mệt mỏi. Anh ấy nằm trên đùi tôi, ôm chặt lấy tôi, không bao lâu sau tôi đã nghe thấy tiếng thở đều đều của anh ấy.
Anh ấy ngủ thiếp đi trên đùi tôi, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh ấy, khiến mọi thứ trông đẹp như một giấc mơ.
Tôi dùng ngón tay từng chút từng chút miêu tả đường nét gầy gò của anh ấy, cảnh tượng này ngay cả trong mơ tôi cũng thấy xa xỉ.
Sở Thiên Trình ngủ trong lòng tôi khoảng hai ba tiếng đồng hồ, đến khi chân tôi sắp tê liệt thì anh ấy mới tỉnh dậy.
Anh ấy đột ngột ngồi dậy khỏi đùi tôi, đưa tay sờ sờ mặt tôi, rồi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Sao không bật đèn?" Giọng nói của Sở Thiên Trình mang theo sự hài lòng.
Lúc này xung quanh tối om, ngoại trừ ánh đèn của những chiếc thuyền trên biển ngoài cửa sổ, không còn chút ánh sáng nào khác.
Tôi giơ tay gõ gõ vào chân đã tê cứng, hơi bực bội nói: "Chú nói xem, Chú nhỏ. Mấy tiếng đồng hồ này, đừng nói bật đèn, cháu muốn đi vệ sinh cũng không..."
Tôi còn chưa nói hết câu, đã có một nụ hôn rơi xuống trán tôi.
"Xin lỗi, em muốn đi vệ sinh sao? Anh bế em đi." Giọng nói dễ nghe của Sở Thiên Trình vang lên từ trên đỉnh đầu.
Sau đó anh ấy liền hành động, dường như thật sự có ý định bế tôi đi vệ sinh.