Không biết bao lâu sau, tôi chỉ cảm thấy cả người như đang bay lên rồi mới từ từ kết thúc.
Tôi nhìn Sở Thiên Trình đang ngủ say bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mũi anh, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng thỏa mãn.
Đúng lúc này, điện thoại của Sở Thiên Trình sáng lên, tôi cầm lên xem, chỉ là một tin tức thương mại rất bình thường.
Vừa định tắt điện thoại của anh, ngón tay vô tình click vào trình duyệt, tôi nhìn thấy diễn đàn quen thuộc.
Sở Thiên Trình cũng không phải thần, anh ấy cũng không tìm thấy. Câu nói này nằm im lìm trong chiếc điện thoại lạnh lẽo.
Tôi bỗng nhiên đau lòng, không biết lúc đó Sở Thiên Trình đã đánh những dòng hồi đáp này với tâm trạng như thế nào.
May mà.
May mà, anh ấy đã tìm thấy.
(Hết chính văn)
Ngoại truyện Sở Thiên Trình (1).
Tôi khác với những đứa trẻ khác, bởi vì tôi từ nhỏ đã không có ba.
Lúc đầu, tôi cũng sẽ khóc lóc chạy về nhà hỏi mẹ, tại sao tôi không có ba, nhưng mỗi lần tôi hỏi xong, mẹ sẽ quay lưng đi lặng lẽ khóc.
Sau đó, tôi sẽ lén lau đi bùn đất bị ném vào mặt, về nhà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Ban đầu tôi cứ nghĩ mình sẽ lớn lên như vậy.
Tôi bắt đầu dần dần học cách đánh nhau, học cách bảo vệ bản thân, nghĩ rằng một ngày nào đó cũng có thể bảo vệ mẹ.
Nhưng tôi không ngờ, tôi thật sự có ba.
Tôi cũng không ngờ, mẹ lại không đợi được đến lúc tôi trưởng thành.
Chiếc xe màu đen dừng trước cửa nhà khi mẹ đã mất được một tháng.
Ngay lúc tôi hoàn toàn trở thành đứa trẻ hoang trong miệng bọn họ, người đàn ông bước xuống xe nhìn tôi, ánh mắt đầy thương xót, ông ấy nói: "Thiên Trình, ta là ba của con."
Vốn là người tha thiết mong mỏi có ba, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy ông ấy, tôi chỉ cười lạnh một tiếng.
Những gì bọn họ nói đều đúng, tôi thực sự là một đứa con riêng.
Người tự xưng là ba tôi, tên là Sở Kiềm Hành, đã ngoài năm mươi, nhìn bài vị của mẹ tôi mà không hề có chút đau buồn.
"Thiên Trình, về nhà với ba đi." Người đàn ông đưa tay về phía tôi.
Về nhà, tôi đương nhiên phải về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu không phải vì ông ta, mẹ làm sao phải một mình nuôi tôi ở nơi xa lạ này, sao lại vì lao lực quá độ mà sinh bệnh rồi qua đời.
Ông ta hủy hoại mẹ, hủy hoại cuộc đời tôi, tôi cũng phải hủy hoại gia đình của ông ta mới được.
Ngày tôi được Sở Kiềm Hành dẫn về Sở gia, nghe nói anh trai tôi, Sở Kình, đang tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái.
Căn nhà nguy nga tráng lệ, đám đông xa hoa trụy lạc đó, là thứ tôi chưa từng thấy ở làng chài nhỏ.
Khi mẹ tôi vì chi phí y tế quá cao mà không muốn đến bệnh viện, những người này lại sống cuộc sống xa hoa mà tôi chưa từng nghĩ tới trong căn nhà giàu có này.
Hừ, thật mỉa mai.
Tôi được Sở Kiềm Hành dắt đến đứng trước mặt mọi người, nói với những người trước mặt: "Xin chào mọi người, tôi tên là Sở Thiên Trình."
Tất cả mọi người đều thể hiện sự ngạc nhiên và kháng cự ở các mức độ khác nhau trước sự xuất hiện của tôi.
Chỉ có cô bé trốn sau lưng Sở Kình, tóc được búi thành hai b.í.m tóc nhỏ, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào tôi.
Giống như một chú mèo con lạc lõng trong đêm mưa bỗng nhiên tìm được bạn đồng hành.
Tôi không ngờ Sở gia lại có một cô bé như vậy, giống như tôi, bị Sở gia loại trừ.
Cô bé tên là Sở Mộc, ngay cả cái tên cũng đáng thương như vậy.
Tôi trở về Sở gia, chỉ nghĩ đến một ngày nào đó có thể dựa vào những thứ Sở gia cho tôi, đánh Sở gia sụp đổ.
Vì vậy, những chuyện vụn vặt trong gia đình, tôi căn bản không muốn quản.
Nhưng ánh mắt cô bé nhìn tôi ngày càng mờ mịt.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Cho đến cuối cùng, cô bé không còn nhìn tôi nữa, không còn hướng ánh mắt cầu cứu về phía tôi sau khi bị Sở Tuyết bắt nạt.
Sao vậy? Cảm thấy tôi cũng không giúp được cô bé? Nên từ bỏ cầu cứu rồi?
Lại một lần nữa bị vu oan một cách vụng về, con bé Sở Tuyết kia nhỏ như vậy mà tâm địa lại xấu xa. Vậy mà Sở Kình luôn giả vờ như không nhìn thấy, dùng cách phạt Sở Mộc để dàn xếp mọi chuyện.
Sở Kình có thể thiên vị Sở Tuyết vô điều kiện cũng là điều dễ hiểu.
Dù sao Sở Tuyết mới là con gái ruột của ông ta, hơn nữa vợ của Sở Kình mới mất được hai năm, tình yêu của ông ta dành cho vợ đều chuyển sang Sở Tuyết.
Điều này tốt hơn Sở Kiềm Hành không biết bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, tôi thở dài, đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống, Sở Kình có chút ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi.
Tôi nhìn cô bé đang đứng bên cạnh, hốc mắt cô bé đỏ hoe, hàm răng trắng muốt cắn chặt môi dưới để không khóc thành tiếng, đúng là một cô bé ngốc nghếch: "Cháu lấy tiền trong nhà, còn mỗi ngày nhịn đói để tiết kiệm tiền?"
Nếu tôi không tình cờ thấy cô bé lén bỏ tiền ăn trưa của mình vào ống heo, thì ai mà biết cô bé gầy như vậy lại là do không ăn trưa.