Tình Yêu Bệnh Kiều Của Chú Nhỏ

Chương 15



Tôi đứng sau Sở Thiên Trình, nhìn đôi vợ chồng bước tới, mắt người vợ đỏ hoe, có lẽ bà muốn tiến lên nhìn tôi kỹ hơn nhưng bị chồng kéo lại.

"Sở tiên sinh." Người chồng lịch sự nói với Sở Thiên Trình.

Sở Thiên Trình gật đầu: "Lâm tiên sinh."

Tôi nghe Sở Thiên Trình nói cha ruột của tôi tên là Lâm Đức Hoa, mẹ là Lý Vân, tên của tôi trước khi bị lạc là Lâm Tư Lạp.

Tôi còn chưa kịp quan sát kỹ hai người trước mặt thì Lý Vân, người bị Lâm Đức Hoa kéo lại, đã lao đến. Bà dường như đang cố gắng kìm nén rất nhiều, đôi môi hơi tái nhợt cũng run lên.

"Lạp Lạp! Là Lạp Lạp của mẹ!" Giọng nói cũng run rẩy.

"Đức Hoa, đúng là Lạp Lạp của chúng ta rồi!" Bàn tay run rẩy của bà muốn chạm vào mặt tôi, cuối cùng dừng lại giữa không trung.

Tôi buông tay Sở Thiên Trình, nắm lấy bàn tay đang lơ lửng của bà.

Bà như không thể kìm nén được nữa, tiến lên một bước ôm chầm lấy tôi. Tôi cảm nhận được vai bà run lên ngày càng mạnh, cho đến khi bà không thể kìm nén được nữa.

Tiếng khóc của bà ngày càng lớn, như muốn trút hết nước mắt trong người ra ngoài.

Cuối cùng, tôi vỗ nhẹ vào lưng bà, đè nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, dịu dàng nói: "Con không phải đã trở về rồi sao?"

Nói xong, cuối cùng tôi cũng khóc.

Sau mười một tuổi, tôi chưa bao giờ khóc như vậy nữa.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể dựa vào vai mẹ mà khóc lóc kể lể những uất ức của mình, càng nghĩ tôi càng thấy tủi thân.

Cuối cùng, Sở Thiên Trình bước tới vỗ nhẹ vào đầu tôi, giọng nói trầm ấm vang lên: "Lần sau đừng khóc như vậy nữa, khóc đến mức trái tim anh tan nát rồi."

Tôi nhìn mẹ, người cũng đã ngừng khóc vì bị lời nói của anh dọa, cảm thấy một luồng nhiệt xộc thẳng lên đầu.

Tôi có thể nói, hơn hai mươi năm qua tôi chưa bao giờ cảm thấy khó xử như vậy.

Tôi đã đổi tên, tôi tên là Lâm Mộc.

Tôi sống ở nhà bố mẹ tại thành phố H, từ đó tôi mới biết tình thân là như thế nào.

Cố Lưu Nghĩa tìm thấy tôi khi tôi đang cùng mẹ đi chợ về, trên tay còn xách túi trứng vừa mua.

Tôi nhìn Cố Lưu Nghĩa đang đợi ở cửa, đưa túi trứng cho mẹ, bảo bà về nhà trước.

Đây là lần đầu tiên Cố Lưu Nghĩa đến thành phố H, anh ấy đề nghị tôi đi dạo cùng, tôi đồng ý.

"Mộc Mộc, anh cũng đã tìm thấy em, chỉ là chậm hơn anh ta một bước." Cố Lưu Nghĩa đi bên cạnh tôi, giọng nói đầy sự không cam lòng, "Chỉ là chậm một bước. Mỗi lần, đều chậm một bước."

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, như đang nhìn một người bạn cũ lạc lối trong tình yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Anh Lưu Nghĩa, anh sẽ tìm được người phù hợp với mình hơn."

Cố Lưu Nghĩa cười, tôi không biết nụ cười của anh ấy chứa đựng điều gì.

Anh ấy không nói, tôi cũng không hỏi.

Tôi đi cùng anh ấy rất lâu, lâu đến mức anh ấy kể hết cho tôi nghe những năm qua anh ấy đã âm thầm thích tôi như thế nào, đã vất vả thế nào để trở về bên tôi, đã chứng kiến tôi dành cho Sở Thiên Trình những tâm tư không thể nói ra...

Cuối cùng, tôi chỉ có thể nói với anh ấy: "Cố Lưu Nghĩa, em xin lỗi."

Xin lỗi vì đã làm lỡ dở anh ấy nhiều năm như vậy, xin lỗi vì đã để anh ấy tưởng rằng mình có thể trở thành bạn đời của tôi.

Cố Lưu Nghĩa lắc đầu, đưa tôi về nhà, anh ấy đứng ở cửa, ngược sáng nói với tôi: "Mộc Mộc, hôn ước của chúng ta đã được hủy bỏ."

Tôi nhìn anh ấy, không biết phải trả lời anh ấy như thế nào mới không có vẻ quá vô tâm.

"Anh sắp ra nước ngoài rồi, đám cưới của em và Sở Thiên Trình anh sẽ không tham dự." Cố Lưu Nghĩa đẩy gọng kính, khóe miệng hơi nhếch lên, "Nếu không, anh ta thắng quá dễ dàng."

Lạc Tình nói cho tôi biết ngày Cố Lưu Nghĩa xuất ngoại, cô ấy gọi điện cho tôi ở sân bay, đầu dây bên kia ồn ào đến mức tôi gần như không nghe rõ cô ấy nói gì.

Tôi chỉ nghe thấy cô ấy nói: "Mộc Mộc, mình sắp ra nước ngoài theo đuổi tình yêu rồi, cậu nhất định phải chúc mình thành công nhé."

Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay vừa bay ngang qua bầu trời, trong lòng dâng lên một cảm giác bình yên khó tả.

Thật tốt, thật tốt.

Cuối cùng tôi và Sở Thiên Trình kết hôn, tôi nhìn tên Lâm Mộc và Sở Thiên Trình xuất hiện trên cùng một trang giấy chứng nhận kết hôn, cảm thấy điều hạnh phúc nhất trên thế gian này cũng chỉ đến vậy.

Ông nội và Sở Kình phản đối hôn sự của chúng tôi, nhưng bây giờ Sở Thị do Sở Thiên Trình một tay nắm giữ, không ai có thể làm gì được anh ấy.

Nhưng nhìn thấy sức khỏe của ông nội ngày càng yếu đi, tôi vẫn cảm thấy có chút áy náy trong lòng.

Ban đêm, Sở Thiên Trình vuốt ve bụng tôi, an ủi: "Không sao đâu, chờ nơi này có động tĩnh, ông nội đảm bảo sống thêm mười năm nữa."

Tôi cười đánh vào tay anh: "Đây đâu phải chuyện em nói là được, Chú nhỏ."

"Chú nhỏ?" Sở Thiên Trình áp sát tôi, ngón tay từ bụng tôi trượt xuống đùi.

Khi tôi nhận ra anh ấy muốn làm gì, tôi vội vàng cầu xin: "Không phải Chú nhỏ, không phải Chú nhỏ, em gọi nhầm rồi."

"Hửm? Gọi nhầm rồi?" Giọng Sở Thiên Trình đã khàn đi, ngón tay anh ấy tiến thêm một bước đến vùng nguy hiểm, "Vậy nên gọi là gì?"

Lúc này tôi đã mềm nhũn như nước, đầu óc đâu còn nghĩ được đến câu hỏi của anh, chỉ lắp bắp: "Gọi là gì?"

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Ngón tay anh ấy liên tục vẽ vòng tròn ở rìa vùng nguy hiểm: "Gọi là chồng."

"Chồng ơi..."

Ngón tay cuối cùng cũng tiến vào, tiếng rên rỉ của tôi vừa phát ra đã bị anh ấy hôn lấy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com