Tình Yêu Bệnh Kiều Của Chú Nhỏ

Chương 18



Khi đầu dây bên kia của cuộc gọi quốc tế nói cho tôi biết tin tức đó, dường như bao nhiêu năm tôi cố chấp giận dỗi đều trở thành công cốc.

Mẹ đã không đợi được đến ngày tôi bảo vệ bà, liền rời khỏi nhân thế. Còn lão gia tử còn chưa đợi đến lúc tôi trả thù ông, cũng phát hiện ra mình mắc bệnh nan y.

Tất cả những điều này giống như một trò đùa mà ông trời sắp đặt cho tôi.

Và một trò đùa khác mà ông trời sắp đặt cho tôi, cũng được trình diễn vào ngày tôi tốt nghiệp. Khi tôi nhận được điện thoại của con bé, nó đã say đến mức gần như bất tỉnh nhân sự.

Lúc tôi lái xe đến nơi, nó cười hì hì với tôi hai tiếng, rồi nằm vật ra trong xe. Sở Mộc say rượu rất yên tĩnh, giống như một chú mèo con đang buồn ngủ.

Tôi vạn lần không ngờ tới, chú mèo con đó sau khi tôi dừng xe lại liền tiến đến hôn lên môi tôi một cái.

Nó chép chép miệng, cười toe toét với tôi: "Chú nhỏ, chú thật ngọt ngào."

Tôi biết, điều này là không nên, trái với luân thường đạo lý. Nhưng tôi vẫn phát điên, đưa tay ôm lấy cái đầu nhỏ đang định rời đi của nó, một lần nữa nhẹ nhàng hôn lên.

Trên môi nó còn mang theo hơi rượu nhàn nhạt, hơi thở ấm áp phả ra từ mũi, cứ thế chui thẳng vào lòng tôi.

Sở Thiên Trình phiên ngoại (3).

Quan hệ giữa tôi và Sở Mộc hoàn toàn thay đổi. Cô ấy bắt đầu trốn tránh tôi, chỉ cần có mặt tôi, cô ấy sẽ cố gắng không ra khỏi phòng. Mỗi lần ra ngoài gặp tôi, cô ấy cũng chỉ ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng "Chú nhỏ".

Ban đầu tôi định chờ thêm một chút, chờ cô ấy chuẩn bị sẵn sàng, chờ tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Nhưng Cố Lưu Nghĩa dường như rất nghiêm túc, ánh mắt cậu ta nhìn Sở Mộc ngày càng nghiêm túc, ngày càng nóng bỏng. Nóng bỏng đến mức khiến mắt tôi đau nhói.

Tôi và Sở Mộc hiếm khi lại ngồi cùng nhau trong sân, đêm không trăng, chỉ có vài ánh sao lấp lánh, giống như tâm trạng của tôi lúc này.

"Cháu và Cố Lưu Nghĩa hình như quan hệ rất tốt."

Tôi nhìn mảnh đất trống trước mặt, cảm thấy bên trong nên trồng một chút gì đó mới được.

Sở Mộc nghiêng đầu nhìn tôi, khẽ cười: "Anh ấy là bạn trai của cháu mà, Chú nhỏ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đôi mắt cô ấy hơi cong lên, khi gọi "Chú nhỏ", ánh mắt lóe lên.

Cô ấy dường như lúc tôi không để ý, bỗng nhiên trưởng thành, trở thành dáng vẻ khắc sâu trong tim tôi.

"Cháu yêu cậu ta sao?"

Tôi nhìn cô ấy, hỏi xong lại đột nhiên không muốn nghe câu trả lời của cô ấy nữa.

Cô ấy quay đầu lại, cũng nhìn mảnh đất trống phía trước, nói khẽ: "Nhất định phải yêu sao? Sở gia cần sự giúp đỡ của Cố gia."

Câu nói đó rơi vào lòng tôi, khiến tôi đau nhói. Cô ấy luôn hiểu rõ địa vị của mình ở Sở gia, luôn hiểu rõ giá trị của mình đối với Sở gia. Nhưng dù sao, chỉ cần cô ấy không yêu Cố Lưu Nghĩa là tốt rồi.

Ngày hôm sau tôi liền trồng một mảnh hoa dạ lan hương trắng trên mảnh đất trống đó, khi nghe nói đến ý nghĩa của loài hoa này, tôi liền nghĩ có lẽ nó rất thích hợp để trồng ở đó.

Sở Mộc dường như rất thích mảnh dạ lan hương đó, chăm sóc rất cẩn thận. Tôi nhìn dáng vẻ của cô ấy giữa những bông hoa, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần. Tôi nghĩ, cô ấy không thể không thuộc về tôi.

Tôi bắt đầu tìm kiếm cha mẹ ruột của cô ấy, chỉ cần tìm được, cô ấy sẽ không còn là cháu gái của tôi nữa. Cô ấy cũng không cần phải hy sinh bản thân mình vì Sở gia.

Việc này tôi đã bắt đầu suy nghĩ từ vài năm trước, chỉ là nghĩ đến nếu thật sự chỉ là một hiểu lầm, cô ấy sẽ không chút do dự rời khỏi Sở gia, rời khỏi tôi. Vì vậy, tôi nghĩ, cứ chờ đã, chờ thêm nữa. Chờ đến khi Cố Lưu Nghĩa xuất hiện.

Sinh nhật của tôi chưa bao giờ tổ chức tiệc tùng gì, lần này là ngoại lệ. Công ty do tôi sáng lập ngày càng phát triển, đã bắt đầu chuẩn bị cho việc niêm yết trên sàn chứng khoán.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Việc tổ chức bữa tiệc sinh nhật này, chủ yếu là để mọi thứ diễn ra thuận lợi hơn, để các mối quan hệ trở nên thông suốt hơn. Không phải để nghe tất cả mọi người bên tai tôi nói, Cố Lưu Nghĩa và con bé đáng lẽ là của tôi đẹp đôi như thế nào, trai tài gái sắc ra sao.

Có lẽ do uống hơi nhiều rượu, tôi đã kéo Sở Mộc đi lúc mọi người không chú ý.

Men rượu xộc lên đầu, trong đầu tôi toàn là những lời khen ngợi của người khác dành cho bọn họ, chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng nuốt gọn người dưới thân vào bụng.

Lý trí mà tôi luôn tự hào, trước mặt Sở Mộc lại tan thành mây khói.

"Cố Lưu Nghĩa."

Con bé dưới thân tôi, khẽ gọi cái tên đó. Cái tên khiến tôi ghen tị đến phát điên, cái tên có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh cô ấy nhận lấy lời chúc phúc.

Dòng nhiệt nóng bỏng đang xộc thẳng vào bụng bỗng chốc lạnh ngắt, tôi ngẩng đầu nhìn người dưới thân đã không còn mảnh vải che thân.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com