Trong mắt có chút tức giận, tức giận vì hành vi mất lý trí của mình, tức giận vì cái tên trong miệng cô ấy.
"Cháu nói cháu không yêu cậu ta."
Câu nói này như bị cào xé vô số lần trong lòng tôi mới thốt ra khỏi miệng, bên trong toàn là chua xót đắng cay.
Sở Mộc kéo kéo quần áo trên người, nhìn tôi, thản nhiên nói: "Cháu không yêu cậu ta."
Nhưng tôi không tin.
Cô ấy càng thản nhiên, tôi càng không tin, những năm gần đây thủ đoạn nói dối của cô ấy ngày càng cao tay, đến mức tôi cũng thường xuyên bị cô ấy lừa gạt.
Tôi cuống cuồng bỏ chạy, sau khi đóng cửa lại, tôi đứng sau cánh cửa hồi lâu vẫn không muốn rời đi.
Nếu Sở Mộc thật sự thích Cố Lưu Nghĩa, tôi phải làm sao bây giờ?
Sở Thiên Trình phiên ngoại (4).
Tôi không biết phải đối mặt với Sở Mộc như thế nào, nên quyết định dọn ra ngoài ở một thời gian. Năm đó khi công ty mua văn phòng mới, cũng đã cố ý mua cho tôi một căn hộ.
Căn nhà này là do tôi đích thân chọn, mỗi buổi sáng nhìn ra từ cửa sổ, đều có thể nhìn thấy Sở Mộc đi học. Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn Cố Lưu Nghĩa xoa đầu cô ấy, cô ấy nở nụ cười ngọt ngào. Rõ ràng tôi có thể nhìn ra nụ cười đó không phải là thật lòng, nhưng vẫn đủ để làm tổn thương mắt tôi.
"Sở tổng, hôm nay là buổi tọa đàm ở trường học."
Thư ký đứng sau lưng tôi, báo cáo lịch trình công việc hôm nay cho tôi.
Tôi gật đầu.
Buổi tọa đàm này cũng là do tôi đích thân nhận lời, lúc đó khi hiệu trưởng tìm đến tôi, tôi liền đồng ý ngay. Khiến cho thư ký bên cạnh rất ngạc nhiên, tôi biết anh ấy ngạc nhiên điều gì, tôi luôn là người khinh thường nhất những buổi tọa đàm, diễn thuyết này. Nhưng tôi muốn đến xem Sở Mộc ở trường.
Tôi còn chưa lên sân khấu đã nhìn thấy Sở Mộc ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đây có lẽ cũng là một trong những lợi ích khi cô ấy ở bên Cố Lưu Nghĩa. Ít nhất ở ngôi trường này, tất cả các nguồn lực tốt đều sẽ cố ý thiên vị cô ấy.
Suốt buổi diễn thuyết, miệng tôi nói toàn là những câu chữ đã chuẩn bị sẵn trong đầu, nhưng trong mắt lại toàn là hình ảnh cô ấy cười nói với Cố Lưu Nghĩa.
Nụ cười không chạm đến đáy mắt của cô ấy, dường như đang nói với tôi rằng, ở bên Cố Lưu Nghĩa cũng không phải là điều cô ấy mong muốn.
Vì vậy, tôi đã quay lại. Đương nhiên, một trong những lý do khiến tôi quay lại còn là vì lão gia tử sắp về nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ông ấy sắp về rồi, nhưng căn bệnh mà trong điện thoại nói đến lại không được chữa khỏi ở nước ngoài.
Tôi thấy ông ấy bước xuống xe, trong mắt không còn vẻ tham vọng như trước, mà là sự lưu luyến với thế giới này.
Điều này khiến tôi cảm thấy tất cả những nỗ lực trước đây của mình, dường như đều trở nên vô ích.
Hình như cũng không phải là vô ích.
Lão gia tử nắm lấy tay tôi, nói về chuyện công ty của tôi, ông nói: "Không hổ là con trai của ta."
Trong lời nói là sự khẳng định dành cho tôi. Cũng được, như vậy cũng được.
Bữa tối, Sở Mộc và Cố Lưu Nghĩa ngồi cạnh nhau, như thể cậu ta đã là con rể của Sở gia rồi. Tôi rất không vui, tôi không thích cậu ta tự cho mình là đúng như vậy.
Khi Sở Mộc uống được hai ly rượu, tôi liền nhận ra cô ấy có gì đó không ổn. Đôi mắt long lanh ươn ướt của cô ấy nhìn sang, tay tôi cầm d.a.o nĩa khẽ run lên. Dáng vẻ say rượu của cô ấy chỉ có tôi mới biết là quyến rũ đến nhường nào, làm sao có thể để Cố Lưu Nghĩa nhìn thấy.
"Để Thiên Trình đưa con bé về phòng đi, quan hệ của chúng từ nhỏ đã rất tốt."
Lời của lão gia tử truyền đến, mang theo sự cảnh cáo mà ban đầu tôi không nhận ra. Tôi đỡ Sở Mộc về phòng, còn chưa vào phòng cô ấy đã mềm nhũn trong vòng tay tôi. Bàn tay đỡ lấy cô ấy hơi dùng sức, mùi rượu trên người cô ấy càng khiến cô ấy trở nên mê hoặc, quyến rũ hơn.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không biết, cô ấy ngẩng đầu lên, đuôi mắt mang theo đỏ ửng đầy cám dỗ, cô ấy l.i.ế.m liếm môi, cười nói: "Chú nhỏ, người chú thơm quá."
Khoảnh khắc đó căn phòng như thiếu dưỡng khí, tôi cảm thấy khô khan nuốt nước bọt, nhìn cô ấy trước mặt như món ngon mỹ vị, tôi không nhịn được cắn một cái lên cổ cô ấy.
Cô ấy giống như một tiểu yêu tinh muốn mạng người, tôi đã sớm nhận ra điều đó. Lúc đó tôi nghĩ, cho dù cô ấy thích Cố Lưu Nghĩa cũng không sao, tôi nhất định phải giam cầm cô ấy bên cạnh mình. Cô ấy nhất định phải ở bên cạnh tôi mới được.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Nhưng cô ấy lại đồng ý đính hôn với Cố Lưu Nghĩa, cô ấy cười nói với tôi:
"Cháu thấy rất tốt mà, Chú nhỏ."
Như thanh kiếm tẩm độc đ.â.m vào tim tôi, đau đến mức tôi mất đi lý trí. Tôi biết bây giờ không phải là lúc để vạch trần thân phận của cô ấy, nhìn ánh mắt tối sầm lại của cô ấy, tôi có một khoảnh khắc hối hận.
Nhưng khi Cố Lưu Nghĩa bị cha mẹ cậu ta kéo đi, tôi lại cảm thấy mình đã thắng.
"Con có thể quay về Sở thị, nhưng Sở Mộc không thể gả cho Cố Lưu Nghĩa."