Sở Sâm đáp một tiếng rồi định xuống, nhưng Sở Kiềm Hành lại ôm chặt cậu bé.
"Không sao, bảo bối của ông đang ở trong lòng ông, ông khỏe lắm."
Sở Mộc không nói gì nữa.
Tôi thở dài, quả nhiên là một người khắc chế một người.
Hôm nay vì Sở Kiềm Hành cho Sở Sâm ăn đồ ngọt, nên cậu bé nhất quyết đòi ngủ cùng ông.
Bề ngoài tôi tỏ vẻ không đồng ý, nhưng khi đóng cửa phòng lại, tôi đã không nhịn được cười.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Anh biến sắc mặt nhanh thật đấy." Sở Mộc nhìn tôi, đôi mắt long lanh như sao rơi vào trong mắt cô ấy.
Tôi nhanh chóng cởi bỏ quần áo, ôm cô gái nhỏ đang còn trêu chọc mình lên giường.
Dưới thân tôi, trong cơn mê man, cô ấy khẽ gọi: "Chú nhỏ."
Cô gái nhỏ mà tôi muốn che chở từ thuở bé, cuối cùng đã trở thành vợ của tôi.
Tôi không màng tất cả mà tiến vào, cuối cùng chúng tôi cũng hòa làm một.
Cô ấy đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên trán tôi, rồi cắn nhẹ vào cổ tôi.
Cơn đau nhẹ cùng với tiếng nức nở của cô ấy vang lên.
Tôi bỗng chốc hoảng hốt, có lẽ vì thói quen từ nhỏ, cô ấy khóc như một chú mèo con, tiếng nức nở khe khẽ như những chiếc móng vuốt sắc nhọn của mèo con cào vào tim tôi.
"Chú nhỏ, đây không phải là một giấc mơ đẹp, đúng không?" Giọng nói nghẹn ngào chứa đầy sự bất an.
Tôi vừa đau lòng vừa buồn cười nhìn cô ấy, cũng chẳng muốn sửa lại cách gọi sai của cô ấy nữa, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mi.
"Có phải mơ hay không, sao em lại cắn anh? Anh cắn em một cái xem có đau không thì biết."
Cô ấy nhanh chóng bật cười.
Sở Mộc cuộn tròn trong vòng tay tôi, chúng tôi đã kết hôn được ba năm rồi, cô ấy vẫn thích cuộn tròn khi ngủ. Tôi nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ấy, tưởng cô ấy đã ngủ, định hôn lên trán cô ấy rồi đi ngủ.
Từ trong vòng tay tôi truyền đến giọng nói nhỏ: "Anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?"
Bàn tay đang vỗ về lưng cô ấy khựng lại, câu hỏi này khiến tôi phải suy nghĩ thật kỹ.
"Anh cũng không biết nữa, mỗi lần em khóc như mèo con ở trong sân, anh đã nghĩ nhất định phải nuôi em lớn, không để em khóc nữa."
Cô ấy ngẩng đầu lên khỏi vòng tay tôi, đôi mắt ướt đẫm lệ càng thêm phần long lanh động lòng người.
"Anh đều nghe thấy sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Em khóc ngay dưới cửa sổ phòng anh, sao anh có thể không nghe thấy chứ?"
Cuối cùng, cô ấy xấu hổ chui tọt vào lòng tôi, tôi mỉm cười nghiêng người tắt đèn ngủ trên tủ thấp bên cạnh, tay vô tình chạm vào bức ảnh đặt ở đó.
Cô bé trong ảnh đang cười rạng rỡ với chiếc bờm tai chuột trước cổng Disneyland.
Hình như cửa sổ chưa đóng kín, nơi từng trồng hoa dạ lan hương giờ đã là một vườn hồng, hương hoa theo gió len qua khe cửa sổ, phảng phất quanh tôi, rồi lắng đọng trong trái tim.
Thật tốt.
(Ngoại truyện của Sở Thiên Trình kết thúc, bổ sung thêm, có người hỏi nên giải thích một chút, Sở Thiên Trình hơn Sở Mộc sáu tuổi. Ban đầu định chèn vào ngoại truyện, nhưng không chèn được)
Ngoại truyện 1 của Cố Lưu Nghĩa:
Năm tôi mười một tuổi, tôi được bố mẹ đón đến thành phố C sinh sống.
Người ta đều nói Cố gia làm sao mà phất lên nhanh chóng, giàu sang phú quý như vậy, nhưng tôi lại chẳng cảm nhận được điều đó.
Tôi chỉ cảm nhận được sự cô lập vô tận, và sự chiếm đoạt như hình với bóng.
Khi bị mấy đứa trẻ chặn lại trong con hẻm nhỏ này, tôi đã gần như tê liệt. Bố mẹ nói đã liên lạc với trường học bên nước M, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ phải đi.
Đây chắc là lần cuối rồi.
Tôi vừa tự an ủi mình, vừa chuẩn bị lấy tiền tiêu vặt trong cặp sách ra.
Lúc này, từ trên tường phía sau nhảy xuống một cô bé, cô bé ném thứ gì đó vào mấy đứa kia, rồi kéo tôi chạy.
"Mấy người bắt nạt một mình cậu ấy, còn mặt mũi nào tự xưng là anh hùng hảo hán!" Cô bé quay lại lè lưỡi với mấy đứa định đuổi theo.
Tôi từ nhỏ đã ốm yếu, người gầy gò lại thiếu vận động.
Cô bé kéo tôi chạy chưa được bao lâu, tôi đã không chạy nổi nữa, tôi thở hổn hển định nói với cô ấy, cứ đưa tiền tiêu vặt cho chúng nó đi.
Dù sao ngày mai lại có tiền tiêu vặt mà.
Nhưng cô bé không đợi tôi nói, liền đổi cặp sách ra trước ngực, cõng tôi tiếp tục chạy.
Không biết chạy bao lâu, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của cô bé nhỏ dần, những kẻ đuổi theo chúng tôi đã mất dạng, cô bé mới thả tôi xuống.
Gương mặt mềm mại của cô bé đầy mồ hôi, cô ấy cười hỏi tôi: "Cậu là con trai mà, sao lại nhẹ thế."
Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng.
"Lần sau đừng để người ta bắt nạt nữa, đánh lại được thì đánh lại, không đánh lại được thì chạy." Cô bé nói xong lại nghĩ ngợi rồi nói, "Nếu có ai bắt nạt cậu nữa, thì đến tìm tớ, tớ tên là Sở Mộc, tớ có một chú nhỏ có thể giúp tớ đánh bọn chúng."
Tôi nhìn cô bé tên Sở Mộc giơ nắm đ.ấ.m lên, rồi bật cười.