Tình Yêu Bệnh Kiều Của Chú Nhỏ

Chương 23



Đến thành phố C mấy tháng rồi, đây là lần đầu tiên, tôi đột nhiên muốn ở lại nơi này.

Nhưng mọi việc chuẩn bị xuất ngoại đã xong xuôi, tôi chưa bao giờ nói một lời phản đối sự sắp xếp của ba mẹ.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Tôi một mình lớn lên ở nước M, tôi nghe lời Sở Mộc, ở nước M đã đánh vô số trận, cũng chạy vô số lần.

Lần nữa nghe đến tên cô ấy, là vào năm tôi tốt nghiệp cấp ba.

Bố mẹ vẫn luôn không cho tôi về nước, đột nhiên lại bảo tôi về.

"Con gái của bạn cũ của ông nội con nhỏ hơn con một tuổi, con về thì đi gặp con bé đó." Qua điện thoại quốc tế, mẹ nói với tôi những lời mà bà cho là rất bình thường.

Điều này khiến nhiệt huyết trong tôi tụt xuống.

Tôi không muốn về nữa.

Tôi nói với bố mẹ, tôi muốn tiếp tục học đại học ở nước M.

Cái cớ này rất thành công, trong mắt họ, nền giáo dục của nước M chắc chắn tốt hơn trong nước.

Chỉ là mẹ nói qua điện thoại: "Nghe nói con bé Sở Mộc đó khá ngoan ngoãn, cũng hơi tiếc."

"Sở Mộc?" Tôi nắm chặt điện thoại, cái tên chôn sâu trong ký ức bỗng nhiên được người khác nhắc đến, khiến tôi có chút bối rối.

Mẹ cười: "Đúng vậy, chính là cháu gái của bạn cũ ông nội con, nhỏ hơn con một tuổi. Mẹ xem ảnh rồi, trông cũng xinh xắn."

Tôi biết đây có thể chỉ là trùng hợp.

Nhưng tôi vẫn về nước.

Lần đầu tiên tôi gặp Sở Mộc sau khi về nước là lúc cô ấy tan học. Bác Lý lái xe chỉ vào cô gái vừa bước ra khỏi trường, nói với tôi đó là Sở Mộc.

Cô gái đang nói chuyện với bạn học, nụ cười vô tình ấy giống hệt nụ cười của cô ấy năm xưa vừa kéo tôi chạy vừa ngoái đầu lại cười.

Cô bé nhỏ nhỏ ngày nào, giờ đã trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.

Sở gia những năm gần đây có dấu hiệu xuống dốc, cần liên hôn với Cố gia để ngăn chặn xu hướng đi xuống.

Tốt thật.

Tôi thấy rất tốt.

Đây là lần đầu tiên, tôi cảm thấy may mắn vì sự sắp xếp của bố mẹ.

Nhưng tôi phát hiện ra mình hình như chẳng hiểu gì về Sở Mộc, cô ấy dường như không nhớ tôi, luôn ngoan ngoãn gọi tôi là anh Lưu Nghĩa.

Tôi thấy cô ấy vừa ngoan ngoãn cười gọi tôi là anh Lưu Nghĩa, giây sau quay đi đã thu lại cảm xúc trên mặt.

Tôi cứ nghĩ cô ấy không hài lòng với sự sắp xếp này, nhưng cô ấy lại mỉm cười đồng ý làm bạn gái tôi.

Có lẽ cô ấy chỉ là không giỏi thể hiện suy nghĩ trong lòng.

Có lẽ cô ấy cũng thích tôi.

Sau đó, tôi phát hiện ra cô ấy cười với tất cả mọi người, đáp ứng mọi yêu cầu của tôi.

Chỉ khi đối diện với Sở Thiên Trình, cô ấy mới dám trừng mắt với anh ấy, không dám nhìn anh ấy, lại cười cong mắt với anh ấy ở những nơi người khác không nhìn thấy.

Nhưng Sở Thiên Trình là chú nhỏ của cô ấy cơ mà.

Cho đến khi tôi biết được thân thế của Sở Mộc, vào lúc cô ấy đồng ý đính hôn với tôi, tôi đã biết được thân thế của cô ấy.

À, thì ra là vậy.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Nhưng rồi sao chứ, chỉ có tôi mới có thể danh chính ngôn thuận ở bên cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ có tôi mới có thể đứng bên cạnh cô ấy một cách quang minh chính đại.

Chỉ cần tôi đối xử tốt với cô ấy hơn nữa, chỉ cần tốt hơn nữa, rồi cô ấy sẽ thích tôi, sẽ giận dỗi tôi, sẽ cười với tôi một cách chân thành.

Ngoại truyện 2 của Cố Lưu Nghĩa:

Khi vừa biết tin Sở Mộc mất tích, tôi gần như phát điên.

Đó là lần đầu tiên tôi ở riêng với Sở Thiên Trình, đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy, người luôn tràn đầy khí chất, lại suy sụp đến vậy, đôi mắt đỏ hoe vì mất ngủ.

Anh ấy nói không thể cho ai biết chuyện Sở Mộc mất tích.

Được, vậy chúng ta sẽ âm thầm tìm kiếm.

Có lẽ đây là cơ hội trời cho tôi, chỉ cần tôi tìm thấy Sở Mộc trước, thì cô ấy sẽ là của tôi.

Tôi nghe nói Sở Thiên Trình như phát điên mà mở rộng Sở Thị, tôi cũng bắt đầu vươn vòi bạch tuộc của Cố Thị ra xa hơn.

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một chút manh mối, tôi lần theo manh mối đó, lái xe cả đêm mới đến được căn nhà đó.

Tôi còn chưa kịp gõ cửa, đã nhìn thấy Sở Thiên Trình đứng bên cửa sổ.

Anh ấy cũng nhìn thấy tôi, anh ấy đặt ngón trỏ lên môi.

Tôi thua rồi.

Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã thua rồi.

Chỉ là tôi luôn níu kéo một chút hy vọng nhỏ nhoi, luôn cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.

Bây giờ nếu tôi không buông tay, thì thật sự là không buông tha cho chính mình.

Tôi ra nước ngoài, hai tháng sau khi ra nước ngoài, tôi nhận được thiệp mời cưới gửi từ nước ngoài của Sở Mộc.

Tấm thiệp được đặt trên bàn làm việc của tôi, tên cô ấy và tên Sở Thiên Trình đặt cạnh nhau, tôi nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ.

Như nhìn thấy nụ cười tươi rói của cô ấy năm đó dưới ánh mặt trời vậy.

"Tạm biệt, Sở Mộc." Tôi mỉm cười.

Lúc này, thư ký bước vào từ bên ngoài, cô ấy đặt vài tài liệu lên bàn tôi.

"Giám đốc Cố, đây là danh sách ứng viên trợ lý đã được chọn lọc, trong đó có một người đến từ thành phố C của Trung Quốc đấy." Thư ký đứng bên cạnh giải thích.

Tôi đẩy kính lên, cất thiệp mời vào ngăn kéo, cầm lấy xấp tài liệu.

Hồ sơ ứng việc đặt trên cùng chính là người đến từ thành phố C mà cô ấy nói.

Lạc Tình.

Lạc Tình là thiên kim tiểu thư của Lạc Thị, từ nhỏ đã lớn lên cùng Sở Mộc, đó là những gì tôi biết về cô ấy. Cô ấy đường đường là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn, tại sao lại đi ứng tuyển làm trợ lý.

"Vì muốn tìm hiểu anh đấy." Lạc Tình cười nói với tôi.

Tôi sững người, may mà lúc này người phỏng vấn chỉ có một mình tôi.

Lạc Tình bước đến trước mặt tôi, cô ấy cười rạng rỡ, nháy mắt với tôi: "Mộc Mộc nói, em không hiểu anh lắm, nên em nghĩ mình phải tìm hiểu anh nhiều hơn mới được."

Nghe thấy cái tên Mộc Mộc từ miệng cô ấy, tôi vẫn có chút hoảng hốt trong giây lát.

Cuối cùng, trong số các ứng viên, tôi đã chọn cô ấy.

Không biết là vì muốn nể mặt Lạc thị, hay vì có thể nghe thấy tên Sở Mộc từ miệng cô ấy.

Nhưng sau đó tôi lại có chút hối hận vì sự lựa chọn của mình, con người luôn phải trả giá cho sự lựa chọn của mình.

Giống như lúc này tôi đang đứng trong phòng họp trống rỗng, còn Lạc Tình đứng trước mặt tôi cúi gằm mặt xuống đất.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com