Tình Yêu Bệnh Kiều Của Chú Nhỏ

Chương 24



"Người đâu?" Tôi đẩy kính lên, cười nói.

Lạc Tình cúi đầu, đôi tai nhỏ đỏ ửng, giọng nói lí nhí: "Em... em quên thông báo rồi."

"Còn chưa thông báo, đợi tôi đi thông báo sao?" Tôi gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

Lạc Tình ồ ồ hai tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.

Khi cô ấy quay lại, phòng họp đã chật kín người, mồ hôi trên trán cô ấy theo tóc mái nhỏ xuống đất.

Tôi thở dài, bắt đầu cuộc họp.

Con người ta luôn phải trả giá cho sự lựa chọn của mình.

Lạc Tình cũng vậy.

Khi tôi ra khỏi văn phòng, đã là mười hai giờ đêm, Lạc Tình gục xuống bàn dường như đã ngủ say.

Tôi đi qua gõ gõ bàn cũng không đánh thức được cô ấy.

Đến khi tôi vòng sang phía bên kia mới phát hiện khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, tôi vội vàng sờ trán cô ấy.

Quả nhiên là sốt rồi.

Cô ấy là một thiên kim tiểu thư, ngày nào cũng như vậy, không ốm mới lạ.

Tôi thở dài, cõng cô ấy định đưa đến bệnh viện. Cô ấy động đậy trên lưng tôi, rồi có tiếng nói vang lên: "Cố Lưu Nghĩa, anh thật sự không nhớ em sao?"

"Hửm? Cái gì?" Tôi quay đầu lại.

Lạc Tình vẫn nhắm mắt, hơi thở phả ra nóng hổi đến đáng sợ.

Thấy cô ấy không có vẻ muốn nói thêm, tôi tiếp tục đi về phía trước.

"Cố Lưu Nghĩa, khi nào thì anh mới thích em đây."

Cơ thể tôi cứng đờ, khuôn mặt nóng bỏng của Lạc Tình áp vào lưng tôi, tôi không nghĩ ngợi gì nữa, sải bước cõng cô ấy về phía nhà để xe.

Ngoại truyện 3 của Cố Lưu Nghĩa:

Tôi nhìn bữa sáng trên bàn làm việc, tháo kính xuống, day day mi tâm.

Đã một tuần rồi.

Lạc Tình gõ cửa, chưa đợi tôi lên tiếng đã chạy vào. Cô ấy nhìn bữa sáng trên bàn, tiến lại gần: "Giám đốc Cố, sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"

Tôi đeo kính lên, liếc nhìn cô ấy, cô ấy cười ranh mãnh như một con cáo.

"Không cần mang bữa sáng cho tôi."

Lạc Tình tiến lên hai bước, đẩy bữa sáng đến trước mặt tôi: "Không được, anh là ân nhân cứu mạng của em!"

Chỉ là hạ sốt thôi mà, sao lại thành ân nhân cứu mạng rồi.

Tôi lười đôi co với cô ấy, thở dài, bất lực nói: "Vậy em đi rót cho anh cốc cà phê."

Lạc Tình đưa tay đang giấu ra phía sau ra, một mùi thơm đậu nành thoang thoảng từ chiếc cốc trên tay cô ấy.

Cô ấy cười híp mắt: "Uống cà phê buổi sáng không tốt cho sức khỏe, đây là sữa đậu nành em tự xay, em nếm thử rồi, rất ngon. Sau này mỗi sáng em sẽ xay cho anh một cốc."

Tôi nhìn miếng băng cá nhân trên ngón tay cô ấy, rồi lại nhìn bữa sáng trên bàn.

"Tất cả đều do em tự làm sao?"

Lạc Tình vội vàng gật đầu, đặt cốc sữa đậu nành trước mặt tôi: "Đúng vậy, Kerry nói anh bị đau dạ dày mà không chịu ăn sáng. Em nghĩ có lẽ anh không thích ăn sáng ở đây, nên em đã học làm."

Cô ấy càng nói càng hăng say, đôi mắt như tan vào ánh nắng ngoài cửa sổ: "Không ngờ lại dễ như vậy, em vừa học đã biết. Em đúng là thiên tài mà!"

Tôi lại liếc nhìn miếng băng cá nhân trên tay cô ấy, cô ấy khẽ rụt ngón tay lại.

Xem ra không dễ dàng gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nhận ra Lạc Tình thực sự có năng khiếu nấu nướng là vào lúc Sở Sâm chào đời. Cô ấy về nước tròn ba tháng, nếu không phải tôi biết người sinh con là Sở Mộc, tôi còn tưởng cô ấy về nước để sinh con.

Tối hôm Lạc Tình trở về, cô ấy làm cho tôi một bàn đầy thức ăn.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tôi vậy mà ăn hết sạch.

Cô ấy ngồi đối diện tôi, đôi mắt cười đến nỗi chỉ còn thấy ánh nến phản chiếu bên trong, tựa như một ngôi sao lấp lánh.

Tôi nhìn cô ấy qua ánh nến, nói: "Chúng ta ở bên nhau đi."

Tối hôm đó khi rửa bát, cô ấy làm vỡ bốn cái bát.

Ừm, đúng là khá phung phí.

May mà tôi kiếm tiền cũng được, nhưng sau này vẫn là đừng để cô ấy nấu cơm rửa bát nữa.

Tin tức tôi và cô ấy ở bên nhau, chắc chắn cô ấy là người đầu tiên nói với Sở Mộc, nên Sở Mộc cứ như một bậc trưởng bối, luôn hỏi chúng tôi khi nào thì kết hôn, sinh một đứa bé để chơi cùng Sở Sâm.

Sắp đến sinh nhật ba tuổi của Sở Sâm rồi, chúng tôi đã ở bên nhau ba năm.

Tôi nhìn Lạc Tình đang nằm bên cạnh với vẻ mặt mãn nguyện, cảm thấy chúng tôi cũng nên có một đứa con đáng yêu như Sở Sâm.

Sinh nhật Sở Sâm hàng năm, Lạc Tình với tư cách là mẹ đỡ đầu chưa bao giờ vắng mặt.

Đây là một cơ hội cho tôi.

Một cơ hội để cầu hôn.

Lạc Tình muốn được cầu hôn như thế nào, tôi biết rõ hơn ai hết, cô nàng tinh quái ấy hết lần này đến lần khác ám chỉ tôi, tôi cứ giả vờ như không hiểu.

Mỗi lần đều khiến cô ấy tức giận đ.ấ.m tôi một trận.

Lần này tôi nhất định sẽ không để cô ấy thất vọng, tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn trong tay, mỉm cười.

Cô ấy bay chuyến hôm nay, chỉ cần máy bay hạ cánh là cô ấy sẽ nhận được món quà bất ngờ mà tôi đã chuẩn bị từ lâu.

Tôi đứng trong phòng chờ, tay sờ vào chiếc nhẫn trong túi, bỗng nhiên có chút căng thẳng.

Nhưng, đến giờ rồi mà máy bay vẫn chưa tới.

Tôi không nghe thấy bất kỳ thông báo nào về việc máy bay bị hoãn.

Không một ai nghe thấy thông báo nào về việc máy bay bị hoãn.

Tay tôi nắm chặt chiếc nhẫn kim cương trong túi, có thể chỉ là đột nhiên gặp phải tình trạng thời tiết bất thường nào đó.

Không biết đã chờ bao lâu, đến khi hộp nhẫn ướt đẫm mồ hôi tay tôi, thì có người đi tới, đó là Kerry, thư ký của tôi.

Mắt và mũi cô ấy đều đỏ hoe, cô ấy khó khăn lên tiếng: "Giám đốc Cố, chuyến bay của cô Lạc..."

Lúc này, trên tivi trong phòng chờ đang phát một bản tin khẩn cấp.

"Tin khẩn cấp: Chuyến bay ZM1704 từ thành phố C, nước Z đến châu D, nước M lúc 13:00 trưa nay đã gặp nạn rơi xuống Thái Bình Dương, sống c.h.ế.t không rõ, nguyên nhân vụ tai nạn đang được điều tra."

Không thể nào!

Tôi trừng mắt nhìn Kerry, gào lên với cô ấy: "Không thể nào!"

Kerry bật khóc nức nở.

Đầu óc tôi choáng váng, tôi ngã quỵ xuống.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, là trong phòng bệnh của bệnh viện, có ánh nắng chiếu vào.

Ánh nắng ấy giống như nụ cười của Lạc Tình, rực rỡ đến mức có thể sưởi ấm cuộc đời người khác.

"Cố Lưu Nghĩa, anh có nhớ em không?" Đó là câu cuối cùng Lạc Tình nói với tôi trước khi máy bay cất cánh.

Phải, anh nhớ em.

Thật sự rất nhớ, rất nhớ em.

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com