Tình Yêu Bệnh Kiều Của Chú Nhỏ

Chương 5



Đêm đó còn xảy ra chuyện gì nữa tôi đã quên, tôi chỉ nhớ sau khi anh ấy dừng xe, tôi đã hôn anh ấy. Từ ngày đó trở đi, mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi.

Trở thành kiểu mà tôi sắp không chịu đựng nổi nữa.

Tôi nằm trên giường nhìn trần nhà, nhìn mọi thứ trong phòng, những thứ này dường như là của tôi nhưng thực ra lại không thuộc về tôi.

Chưa bao giờ có thứ gì là của tôi cả.

Anh ấy cũng không thể thuộc về tôi.

Ban đầu tôi còn sợ không dám đối mặt với Sở Thiên Trình, nhưng hình như anh ấy đã ra ngoài từ rất sớm.

Tôi lơ đãng chờ Cố Lưu Nghĩa đến đón, tay anh ấy đang mở cửa xe cho tôi thì khựng lại, tôi nhìn qua tròng kính của anh ấy thấy dấu hôn đỏ phía sau cổ tôi.

Chỗ đó bỗng nhiên hơi ngứa, là do hôm qua Sở Thiên Trình cắn.

Tôi đưa tay lên gãi gãi, cười nói: "Trời này đã có muỗi rồi, hôm qua nó đốt em mấy cái."

Cố Lưu Nghĩa mím môi, đợi tôi lên xe xong, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho tôi.

Khi xe dừng lại ở cổng trường, Cố Lưu Nghĩa đột nhiên đặt tay lên tay tôi, anh ấy nhìn tôi, miệng vẫn hơi mím lại.

"Mộc Mộc, chúng ta đính hôn đi." Anh ấy như thể đã hạ quyết tâm điều gì đó, tay cũng siết chặt hơn một chút, "Tháng này, được không?"

Tôi hơi sững người, sau khi phản ứng lại anh ấy đang nói gì, mới khẽ rút tay ra.

Anh ấy không nắm chặt, tôi chỉ khẽ rút là rút ra được, tôi nhìn vẻ mặt hơi lúng túng của anh ấy, nghiêng đầu cười nói: "Được ạ."

Tôi xuống xe trong lúc Cố Lưu Nghĩa đang ngẩn người, quay lại cười với anh ấy trong xe: "Anh Lưu Nghĩa tự đi nói với ba em nhé."

Hãy để mọi chuyện, nhanh chóng kết thúc đi.

Tốc độ làm việc của Cố Lưu Nghĩa quả thực xứng đáng với thân phận cậu chủ Cố gia của anh ấy, tối hôm đó về nhà tôi đã thấy bố mẹ Cố Lưu Nghĩa ngồi trong phòng khách.

Hồ Vân Vân thấy tôi bước vào liền vẫy tay với tôi một cách hòa nhã. "Mộc Mộc, lại đây với bác nào, để bác nhìn con cho kỹ."

Tôi ngoan ngoãn đi tới, hai năm nay tôi và bà ấy tổng cộng gặp nhau ba lần, lần gặp trước là một năm trước.

Người ngoài không biết tôi không phải là cháu gái ruột của Sở gia, Cố Lưu Nghĩa cũng không biết, đương nhiên bố mẹ anh ấy cũng không biết.

Tôi nhìn Hồ Vân Vân nắm tay tôi, nghĩ nếu họ biết tôi chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi, liệu họ có còn đối xử với tôi hòa nhã như vậy không.

"Mộc Mộc hình như gầy đi rồi, có phải Lưu Nghĩa nhà chúng ta không chăm sóc tốt cho con không?" Hồ Vân Vân cười liếc nhìn Cố Lưu Nghĩa.

Tôi cười lắc đầu, chưa kịp mở miệng, Sở Kình đã cười nói: "Bà nói gì vậy, Lưu Nghĩa đối với Mộc Mộc nhà chúng tôi vô cùng chu đáo!"

Tôi bị Hồ Vân Vân kéo ngồi xuống bên cạnh bà, người lớn lại bắt đầu một hồi hàn huyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau khi hàn huyên xong chính là chuyện tiệc đính hôn.

"Tôi đã mời thầy xem rồi, ngày 28 tháng này là ngày tốt." Hồ Vân Vân nắm tay tôi, nhìn Cố Lưu Nghĩa rồi lại nhìn tôi nói, "Mộc Mộc thấy sao?"

Tôi nhìn Cố Lưu Nghĩa ngồi đối diện, anh ấy đẩy gọng kính, trên mặt là vẻ căng thẳng chưa từng có, anh ấy sợ tôi sẽ không đồng ý.

Tôi nghiêng đầu cười nói với Hồ Vân Vân: "Dạ được ạ, con nghe lời bác gái."

"Sao? Nghe lời bác gái, không nghe lời chú nhỏ này sao?" Giọng nói đầy vẻ hờn giận truyền đến từ bên ngoài.

Nụ cười của tôi cứng đờ trên môi.

Sở Thiên Trình bước vào từ bên ngoài, trên trán anh ấy lấm tấm những giọt mồ hôi không thuộc về mùa này. Anh ấy nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tôi.

"Tôi thấy, ngày này, không tốt."

Tôi giật thót mình, sau đó cười nói: "Chú nhỏ, Mộc Mộc thấy rất tốt mà."

Ông nội ho khan một tiếng trên ghế chủ tọa, cũng cười nói: "Ta cũng thấy được."

Thấy chưa, trừ anh ra ai cũng thấy tốt.

7.

Cuối cùng tôi và Cố Lưu Nghĩa cũng không đính hôn được.

Bởi vì Sở Thiên Trình đã vạch trần thân phận thực sự của tôi là một đứa trẻ mồ côi trước mặt bố mẹ Cố Lưu Nghĩa.

Bố mẹ Cố Lưu Nghĩa đúng như tôi dự đoán, sau khi nghe tin này thì vô cùng kinh ngạc, Hồ Vân Vân lập tức buông tay tôi ra.

Họ đồng ý hôn sự này, chẳng qua là nghĩ tôi là cháu gái ruột của ông nội, có thể nhận được một số tài nguyên từ ông nội.

Nếu tôi không phải người Sở gia, vậy thì tôi chẳng là gì cả.

"Mộc Mộc chính là cháu gái ruột của ta!" Ông nội ngồi trên ghế chủ tọa, giọng nói uy nghiêm.

Nói xong liền ho dữ dội, Sở Kình vội vàng tiến lên vỗ về ông.

Ánh mắt Sở Kình nhìn Sở Thiên Trình tràn đầy tức giận, những tức giận đó còn xen lẫn cả những chuyện cũ trước đây: "Sở Thiên Trình! Mộc Mộc chính là con gái ruột của anh, em đừng nói bậy!"

Tôi ngồi bên cạnh Hồ Vân Vân, đón nhận ánh mắt dò xét của bà và Cố Kỳ.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tôi đã biết, tất cả mọi chuyện sẽ bị hỏng bét. Ngay từ đầu, đã bị hỏng bét rồi.

Sở Thiên Trình nhìn ông nội với ánh mắt do dự một lúc, cuối cùng vẫn khẽ cười một tiếng: "Con gái ruột sao?"

Ánh mắt anh ấy dừng lại trên người tôi, đôi mắt ấy sâu thẳm đến mức không thấy đáy, giống như năm đó mọi người nghi ngờ tôi ăn trộm tiền vậy, anh ấy cười hỏi tôi: "Em nói xem, em có phải là cháu gái ruột không?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com