Anh ấy đứng cùng tôi, như thể việc đón ông nội là điều anh ấy nên làm.
Chúng tôi đứng ở cửa chờ khoảng hai phút, xe của ông nội mới chậm rãi dừng lại trước cửa. Chú Trần xuống từ ghế phụ, đi đến ghế sau cẩn thận mở cửa xe.
Ông nội đã ra nước ngoài ba năm rồi, không ai biết ông ấy đi làm gì.
À, Sở Thiên Trình chắc là biết, nếu không anh ấy sẽ không đột nhiên mặc vest vào hôm nay.
Sở Kình bước lên trước đỡ ông nội, cung kính nói: "Ba."
Ông nội chậm rãi bước ra khỏi xe, rõ ràng chỉ mới ba năm không gặp, nhưng ông ấy lại như già đi mười mấy tuổi. Ông liếc nhìn Sở Kình, khịt mũi một tiếng.
Thái độ này của ông ấy, tôi không hề thấy lạ.
Hiện giờ Sở thị đã gần như bị Sở Kình làm cho suy tàn, nếu không Sở Kình cũng sẽ không trăm phương ngàn kế lấy lòng Cố Lưu Nghĩa.
Mãi đến khi Sở Thiên Trình miễn cưỡng bước đến đỡ ông, sắc mặt ông mới tốt hơn một chút, sau khi nhìn thấy bộ vest Sở Thiên Trình đang mặc, nụ cười mới nở ra trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông.
"Quả nhiên là con trai của ta." Ông nội vỗ vai Sở Thiên Trình, trong lời nói tràn đầy sự hài lòng với Sở Thiên Trình.
Tôi nhìn sắc mặt xanh mét của Sở Kình, tâm trạng bỗng nhiên tốt lên, ngọt ngào gọi một tiếng "Ông nội".
Ông nội nhìn tôi, mỉm cười gật đầu, rồi nhìn sang Cố Lưu Nghĩa bên cạnh tôi, cười nói: "Đây là Lưu Nghĩa à, đã lớn thế này rồi sao?"
Cố Lưu Nghĩa khẽ cúi người, cung kính nói: "Cháu chào Sở lão gia tử, cháu thay mặt ông nội cháu gửi lời hỏi thăm đến ông ạ."
Lễ phép chu toàn, không sai một ly.
Quả nhiên tôi thấy nụ cười của ông nội càng thêm rạng rỡ: "Tốt tốt tốt, giao Mộc Mộc cho cháu, ông yên tâm rồi."
Lòng tôi chua xót, có lẽ trong nhà này, người thật lòng coi tôi và Sở Thiên Trình là người nhà, chỉ có ông nội thôi.
Sở Tuyết huých tôi một cái, chạy từ phía sau ra phía trước. Cô ta nhỏ hơn tôi bốn tuổi, nhưng chiều cao đã vượt qua tôi, cô ta đứng trước mặt tôi cũng ngọt ngào gọi một tiếng "Ông nội".
“Ông nội, ông cái gì cũng nghĩ cho Sở Mộc, ông cũng nghĩ cho cháu một chút đi ạ.”
“Ông nội nào có không nghĩ cho con, chẳng phải con sắp thi đại học rồi sao? Nghe nói thành tích của con không ổn định, ông nội đã mua cho con mấy quyển sách bài tập, con chịu khó luyện tập thêm mới có thể thi đỗ vào trường của chị con chứ.”
Giọng nói của ông nội vọng đến từ phía trước, rõ ràng là ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng tôi lại phải cắn chặt môi dưới để không bật cười.
Không cần nhìn tôi cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời của Sở Tuyết.
Điều này khiến tâm trạng tôi rất tốt, đến nỗi trong bữa tối vô tình uống thêm hai ly rượu. Tôi vốn đã không uống được rượu, trong lòng lại chất chứa chuyện không thể nói ra, nên càng dễ say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hai tay tôi ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, nhìn chằm chằm Sở Thiên Trình đối diện, càng cảm thấy anh ấy đẹp trai.
Sở Kình cười nói: "Mộc Mộc đúng là mèo nhỏ tham ăn, không uống được rượu mà còn cứ đòi uống. Lưu Nghĩa, phiền cậu đưa Mộc Mộc về phòng nhé."
Nghe ông ấy nói vậy, tôi quay sang nhìn Cố Lưu Nghĩa, anh ấy mỉm cười đáp lại, nho nhã lịch sự.
Cố Lưu Nghĩa cũng rất đẹp trai.
Tôi lại quay sang nhìn Sở Thiên Trình, mỉm cười.
Vẫn là Sở Thiên Trình đẹp trai hơn một chút.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng ghế dịch chuyển, Cố Lưu Nghĩa bên cạnh tôi và Sở Thiên Trình đối diện tôi đồng thời đứng dậy.
"Làm gì có chuyện để khách đưa con bé về chứ, Mộc Mộc từ nhỏ đã thân thiết với Thiên Trình, để Thiên Trình đưa con bé lên đi. Lưu Nghĩa, con nói chuyện với ông nội về tình hình của ông nội con một chút." Giọng nói của ông nội truyền đến từ vị trí chủ tọa, mang theo sự yêu thương của trưởng bối dành cho con cháu.
Tôi được Sở Thiên Trình dìu lên lầu, cơn say ập đến, chưa vào phòng tôi đã ngã vào lòng anh ấy.
Mùi hương trên người anh ấy hòa quyện với mùi rượu nhàn nhạt, thơm đến c.h.ế.t người.
Tôi ngẩng đầu lên từ trong lòng anh ấy, nhìn đường nét cằm anh ấy, cười nói: "Chú nhỏ, người thơm quá."
Tôi thấy yết hầu anh ấy chuyển động lên xuống, anh ấy ấn tôi xuống giường, cúi đầu cắn một cái lên cổ tôi.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, mắt hơi đỏ, nói: "Mộc Mộc, là em bắt đầu trước."
Nhớ đến đêm sinh nhật anh ấy, tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhưng chưa kịp đẩy anh ấy ra, anh ấy đã đứng dậy khỏi người tôi.
Anh ấy nói: "Không dừng lại được nữa rồi."
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng anh ấy đóng cửa.
6.
Khi tỉnh dậy trên giường, trong đầu tôi toàn là giọng nói của Sở Thiên Trình.
"Mộc Mộc, là em bắt đầu trước, không dừng lại được nữa rồi." Giọng nói của Sở Thiên Trình nghiêm túc đến mức tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Là tôi bắt đầu trước.
Là tôi đáng chết.
Đó là ngày tôi thi đại học xong, trong buổi họp lớp, tôi bị ép uống rượu. Lúc đó tôi vừa mới ở bên Cố Lưu Nghĩa vừa trở về nước, tôi vốn định gọi điện cho anh ấy.
Nhưng không biết tại sao lại gọi nhầm số của Sở Thiên Trình.
Cố Lưu Nghĩa không đến, có lẽ là đến muộn, Sở Thiên Trình đến đón tôi.