Khác với tính cách ngạo mạn của mình, trong phòng ngủ của Sở Thiên Trình chỉ có hai màu đen trắng, mọi thứ trông thật lạnh lẽo.
Chỉ có một bức ảnh được đặt trên tủ đầu giường.
Đó là bức ảnh tôi mười sáu tuổi, cười rất tươi với chiếc kẹp tóc hình tai chuột ở Disneyland, là điểm nhấn duy nhất trong phòng ngủ này.
Tôi quay mặt đi, giả vờ như mình chưa từng nhìn thấy gì, đi thẳng vào phòng vệ sinh thay đồ ngủ rồi ra ngoài, yên lặng nằm trên giường.
Tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà trắng tinh, cả đêm không ngủ.
Trời vừa hửng sáng, tôi rón rén bước ra khỏi phòng. Sở Thiên Trình ngoan ngoãn nằm trên ghế sô pha, khóe miệng nở nụ cười thoang thoảng, như một thiếu niên không màng thế sự.
Khi tôi về nhà, ông nội đang ngồi trên ghế sô pha, tôi không biết ông vừa mới dậy hay là cũng thức trắng đêm như tôi.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Mộc Mộc." Tôi vừa bước vào cửa, ánh mắt của ông nội đã khóa chặt tôi.
Tôi không biết ông sẽ nói gì tiếp theo, nhưng tôi không muốn nghe ông nói gì, cũng không dám nghe ông nói gì.
Vì vậy, trước khi ông kịp mở miệng, tôi đã vội vàng nói: "Ông nội, con sẽ gả cho Cố Lưu Nghĩa."
Con sẽ gả cho anh ấy.
Sẽ không làm hỏng danh tiếng của Sở gia.
Cũng sẽ không để Sở Thiên Trình sống cuộc sống mà anh ấy không muốn.
Tôi quay đầu nhìn những bông hoa dạ hương trắng dường như vẫn còn đọng sương trong vườn bên kia, đột nhiên cảm thấy chúng không nên ở đây.
Ông nội rất hài lòng với lời nói của tôi, ông không nói gì, chỉ bảo tôi về phòng thu dọn đồ đạc rồi lát nữa cùng ông đến Cố gia một chuyến.
Cố gia có thể không nể mặt Sở gia, nhưng không thể không nể mặt ông nội.
Tôi nhìn Cố Lưu Nghĩa ngồi đối diện, quầng thâm dưới mắt anh ấy, chắc là đêm qua cũng không ngủ. Ánh mắt anh ấy nhìn tôi, tràn đầy sự vui mừng khi tìm lại được thứ đã mất.
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi không đành lòng.
Hình như tôi vẫn luôn cho anh ấy, tôi bằng lòng gả cho anh ấy là vì ảo tưởng tôi thích anh ấy.
Sau khi ông nội và bố mẹ Cố Lưu Nghĩa hàn huyên xong, nói chuyện một số việc làm ăn, nói chuyện vui vẻ thì Hồ Vân Vân nói với Cố Lưu Nghĩa: "Lưu Nghĩa, con dẫn Mộc Mộc đi chơi một lát đi."
Vừa nói ra lời này, ý cười trong mắt ông nội càng sâu hơn.
Cố Lưu Nghĩa cười đáp lại, tuy vẫn là dáng vẻ nho nhã, nhưng không khó để nhận ra sự vui mừng của anh ấy.
Anh ấy dẫn tôi ra khỏi Cố gia, đi trên một con đường nhỏ.
"Mộc Mộc, cảm ơn em đã bằng lòng đến." Cố Lưu Nghĩa đẩy gọng kính, quay đầu nhìn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lúc này tôi lại không thể giả vờ ngoan ngoãn đáng yêu nữa, tôi nhìn quầng thâm dưới mắt anh ấy, bình tĩnh nói: "Anh Lưu Nghĩa, tại sao anh lại thích em?"
Tôi chẳng qua chỉ là một con mèo hoang không ngừng l.i.ế.m vết thương, sao lại thu hút được anh, một chú mèo Ba Tư được nuôi trong nhà kính chứ?
Cố Lưu Nghĩa dường như không ngờ tôi sẽ đột nhiên hỏi câu này, vành tai anh ấy bỗng nhiên ửng hồng.
"Mộc Mộc, em còn nhớ con hẻm này không?" Cố Lưu Nghĩa chỉ vào một con hẻm trước mặt chúng tôi.
Con hẻm đó sâu hun hút, không biết từ lúc nào chúng tôi đã đi lâu như vậy, đã đi đến nơi tôi không quen biết.
Tôi lắc đầu.
Vẻ thất vọng trong mắt Cố Lưu Nghĩa thoáng qua rồi biến mất, anh ấy tiếp tục nói: "Lúc đó anh vừa chuyển đến thành phố này học, bị một đám côn đồ trấn lột bắt nạt trong con hẻm này."
Anh ấy vừa nói vừa muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt tôi: "Lúc đó em nhảy từ trên tường bên kia xuống, kéo anh chạy. Em vừa chạy vừa quay đầu cười với anh, trông rất đáng yêu."
À, hình như có chuyện như vậy.
Lúc đó tôi mới mười tuổi, vẫn là cái tuổi trời không sợ đất không sợ, nhất là thấy người khác bắt nạt kẻ yếu.
9.
Khi Sở Thiên Trình tìm đến với đôi mắt đỏ hoe, ông nội đã bàn bạc xong ngày với bố mẹ Cố Lưu Nghĩa.
Vào ngày 18 tháng này, sớm hơn mười ngày so với ngày ban đầu, tức là vào cuối tuần sau.
Lý do là gì, tôi biết rõ.
Sở Thiên Trình nhìn tôi, hai tay nắm chặt thành quyền. Anh ấy còn chưa bước lên phía trước một bước thì ông nội đã ngã quỵ sau lưng tôi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao ông nội lại ra nước ngoài.
Ông bị bệnh, một căn bệnh không thể chữa khỏi ở trong nước. Ba năm ở nước ngoài, bệnh tình vẫn không thuyên giảm.
Khi tôi và Sở Thiên Trình ra khỏi phòng bệnh, Sở Kình cũng vội vàng chạy đến.
"Bệnh nhân trước đó đã được điều trị rất tốt, nếu tĩnh dưỡng cẩn thận thì có thể sống thêm hai năm nữa. Lần ngất xỉu này có lẽ là do ông ấy quá lao lực." Bác sĩ đứng ngoài phòng bệnh, giải thích bệnh tình của ông nội với chúng tôi.
Từ khi ông nội trở về, sinh hoạt luôn điều độ, nếu nói là do lao lực...
Tôi cúi đầu, nhớ lại dáng vẻ ông nội ngồi trên ghế sofa sáng nay, có lẽ là thức trắng cả đêm.
Sở Thiên Trình chắc cũng nghĩ đến điều này, hàng lông mày anh ấy nhíu chặt, có lẽ anh ấy đã sớm phát hiện ra bệnh tình của ông.
Anh ấy túm lấy bác sĩ, tay run nhẹ: "Chỉ có hai năm? Chỉ có thể sống hai năm, tại sao các người không có cách nào!"
Bác sĩ thở dài, gỡ tay Sở Thiên Trình ra: "Tế bào ung thư đã di căn rất nghiêm trọng, bệnh nhân chắc chắn cũng biết, nên trước đó mới không chấp nhận phương pháp điều trị mạnh hơn. Điều các anh có thể làm là cố gắng hết sức để ông ấy sống vui vẻ."