Tôi ngây người nhìn bác sĩ rời đi, Sở Kình bên cạnh tôi ngã quỵ xuống.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Ba người chúng tôi chờ ở ngoài phòng bệnh cho đến khi ông nội tỉnh lại, mãi đến nửa đêm, ông mới mở mắt.
Ông gọi tôi vào, khi tôi bước vào, ông đã ngồi dậy được một nửa, cả người như già đi thêm vài tuổi.
"Mộc Mộc, lại đây ngồi." Ông nội chỉ vào chiếc ghế cạnh giường.
Tôi hít hít mũi, rót cho ông một cốc nước ấm rồi mới ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Ông nội nhận lấy cốc nước ấm tôi đưa, cầm trong tay, nhìn tôi đầy trìu mến, ông nói: "Mộc Mộc, ông bị bệnh rồi. Sở Thị không thể dựa vào ba con được, chỉ có Cố gia chịu giúp đỡ mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này."
Tôi biết, những lời này Sở Kình cũng đã nói với tôi rồi.
"Con là con của Sở gia, mọi việc đều phải đặt Sở gia lên hàng đầu." Ông nội đặt cốc nước xuống bàn, vỗ vỗ lên đầu tôi, "Đứa trẻ Lưu Nghĩa kia, ông thấy nó đối xử với con cũng rất tốt."
Tôi gật đầu, cầm quả táo và con d.a.o gọt hoa quả trên bàn.
"Lưu Nghĩa tuy còn trẻ nhưng rất biết chăm sóc người khác, tốt hơn thằng nhóc Thiên Trình kia nhiều."
Lưỡi d.a.o sắc bén, vỏ táo gọt được hai vòng liền rơi thẳng xuống đất. Tôi vừa định nhặt lên thì lưỡi d.a.o lại cứa vào tay.
Thấy chưa, nếu ngay từ đầu tôi không nghĩ đến việc nhặt vỏ táo thì làm sao có thể bất cẩn để d.a.o cứa vào tay được.
Tôi đặt con d.a.o và quả táo xuống, lấy một miếng băng cá nhân từ trong túi ra, mỉm cười trước ánh mắt lo lắng của ông nội.
"Anh Lưu Nghĩa đối xử với con rất tốt, con sẽ gả cho anh Lưu Nghĩa, anh ấy nhất định sẽ giúp đỡ Sở gia."
Tôi dán băng cá nhân xong, ngẩng đầu nhìn ông nội, nghiêng đầu cười nói, "Chú nhỏ rất coi trọng công ty của mình, có con và anh Lưu Nghĩa giúp đỡ Sở gia rồi thì không cần Chú nhỏ phải quay về nữa đúng không ạ?"
Ông nội cười lớn, đưa tay xoa đầu tôi: "Thiên Trình là người của Sở gia, sao có thể không quay về được? Sở Thị sớm muộn gì cũng là của nó, chẳng lẽ Sở Thị còn không bằng cái công ty nhỏ bé của nó sao?"
Đây là lần đầu tiên tôi biết, thì ra ông nội chưa bao giờ hài lòng với công ty sắp lên sàn của Sở Thiên Trình.
Cũng là lần đầu tiên tôi biết, ông đối với tôi chưa bao giờ là sự yêu thương của một người ông dành cho cháu gái. Ông không giống Sở Kình, ông từ rất sớm đã biết tôi sẽ là một con bài tốt.
10.
Sau khi Cố Lưu Nghĩa đến thăm ông nội, tôi tiễn anh ấy ra ngoài theo lời ông nội dặn, anh ấy đề nghị tôi đi dạo với anh ấy ở dưới lầu một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thời tiết tháng tư vẫn còn se lạnh, một cơn gió thổi qua khiến tôi không khỏi rùng mình.
Cố Lưu Nghĩa cởi áo khoác ngoài, định khoác lên người tôi nhưng tôi đã tránh đi.
Đột nhiên tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Tôi nhìn chiếc áo khoác trên tay Cố Lưu Nghĩa, nói với anh ấy: "Anh Lưu Nghĩa, em xin lỗi."
Cố Lưu Nghĩa khoác áo lên tay, anh ấy nhìn tôi, ánh mắt ấm áp khiến tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Tôi chưa bao giờ nói yêu anh ấy, nhưng lại nhận hết tất cả tình cảm của anh ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh ấy, cũng chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Sở Thiên Trình.
Tôi giống như một kẻ lừa đảo, lừa dối tất cả mọi người, chỉ để bảo vệ bản thân mình.
"Anh Lưu Nghĩa, cảm ơn anh những năm qua đã chăm sóc em, nhưng xin lỗi, em không thích anh." Tôi nhìn anh ấy, giọng nói kiên định, câu nói này lẽ ra tôi nên nói với anh ấy từ ba năm trước.
Cố Lưu Nghĩa luống cuống đẩy gọng kính, một lúc sau anh ấy mới nhìn tôi, đưa tay xoa đầu tôi, cười nói: "Anh biết mà. Nhưng anh chăm sóc em chỉ vì anh thích em thôi, đây không phải là việc làm vì muốn em thích anh mới làm."
Nụ cười của anh ấy rất trong sáng, khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ xấu xa tày trời.
"Mộc Mộc, sẽ có một ngày em thích anh." Giọng nói vô cùng kiên định và nghiêm túc.
Tôi sững người, nhìn ánh mắt kiên định của anh ấy, tôi thở dài, nói với anh ấy: "Sẽ không đâu."
Chỉ có bản thân tôi biết, sẽ không bao giờ.
Ánh sáng trong mắt Cố Lưu Nghĩa vụt tắt, anh ấy nhìn về phía sau tôi, ánh mắt trở nên sắc bén: "Vì Chú nhỏ sao?"
Khoảnh khắc đó, tôi chỉ cảm thấy trái tim mình thắt lại.
Tôi cứ tưởng bí mật giấu kín trong góc tối của mình sẽ không ai biết.
Tôi rõ ràng không nói gì, nhưng Cố Lưu Nghĩa dường như đã hiểu hết.
Anh ấy kiên quyết khoác áo lên người tôi, dùng áo khoác quấn chặt lấy tôi, lực hơi mạnh, hàng loạt động tác này không giống như anh ấy sẽ làm.
"Mộc Mộc, chúng ta sắp đính hôn rồi. Cho dù em thích người khác, anh cũng không ngại."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi còn chưa kịp nói gì thì anh ấy đã sải bước bỏ đi. Bóng lưng anh ấy có chút vội vàng, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.
"Anh ta không ngại, tôi ngại." Sở Thiên Trình từ phía sau tôi giật lấy chiếc áo khoác trên người tôi.
Tôi thở dài, quay người lại liền nhìn thấy vẻ mặt có chút mệt mỏi của Sở Thiên Trình.