Thẩm Thu lựa vài món đồ rồi tiến đến quầy thanh toán. Đang khi cô bước đi thì một đứa bé chẳng biết từ đâu chạy đến và va vào cô, khiến cô chới với và đồ đạc trên tay rơi hết xuống sàn. Cơn đau từ vết thương đang lành khiến cô nhăn mặt, xuýt xoa.
- Cậu bé này, đi đứng cẩn thận chứ cháu. Đây không phải chỗ chạy nhảy đâu. – Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên trong khi cúi xuống nhặt những món đồ vương vãi trước mặt.
Mẹ cậu bé, người vốn không có ý định xin lỗi hay nhặt giúp đồ cho Thẩm Thu dù rằng đó là lỗi của con trai mình, giờ đây vội vàng chạy đến, rối rít xin lỗi và mắng thằng bé.
- Cũng không có gì to tát, chị đừng mắng cháu nữa. – Thẩm Thu lên tiếng.
Rồi cô quay sang người vừa giúp mình. Khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt người đàn ông, cô gần như bất động bởi những đường nét trên gương mặt hắn gợi cho cô nhớ đến Trần Quân Nghị.
Sao có thể có người giống sếp cô đến năm mươi phần trăm như vậy chứ?
- Mấy đứa này mà không mắng thì lại chạy nhảy lung tung, va hết người này lại quẹt trúng người kia nữa cho mà xem. Người mẹ thậm chí còn trương mắt lên nhìn khi con mình gây ra chuyện. Nếu tôi không lên tiếng, hẳn cô ta cũng chẳng mắng mỏ hay dạy dỗ con mình đâu. Nhà dột từ nóc.
Những lời tàn nhẫn, cộc cằn của Triệu Triết Viễn khiến mẹ cậu bé vô cùng xấu hổ. Biết không thể cãi lại người đàn ông đẹp mã nhưng độc miệng này nên cô vội vàng kéo con mình ra khỏi cửa hàng với đôi mắt đỏ hoe dù rằng chưa kịp mua bất cứ thứ gì.
Tuy vậy, Thẩm Thu lại rất ấn tượng với người đàn ông này. Có lẽ vì hắn bênh vực cô nên cô có chút cảm tình với hắn dù rằng ban nãy cô có hơi choáng khi nghe hắn nói một tràng dài. Có vẻ ngoại hình và tính cách của người này không liên quan gì đến nhau.
- Cô còn mua thêm gì không? Tôi giúp cô mang đến quầy thanh toán nhé. – Triệu Triết Viễn nở nụ cười, dịu dàng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Không… tôi mua xong rồi. – Thẩm Thu vội đáp.
Khi đến quầy, sau khi nhận lấy hóa đơn, cô mới bàng hoàng nhận ra mình không mang ví lẫn điện thoại. Cô cũng không thường mua đồ ở đây nên không thể bảo chủ cửa hàng cho mình mắc nợ được.
- Xin lỗi, tôi quên mang ví rồi, chị cho tôi để đồ ở đây, tôi sẽ về nhà lấy tiền và quay lại ngay. – Cô ngại ngùng cất lời.
- Để tôi. – Triệu Triết Viễn nói và nhanh chóng rút ví ra, trả tiền cho những món đồ.
Chủ tạp hóa cười tươi như hoa, nhận lấy và trao hàng hóa cho Thẩm Thu. Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi Thẩm Thu không kịp nói lời từ chối.
- Anh chờ tôi một chút nhé, để tôi về lấy tiền gởi lại cho anh. – Cô ái ngại nói.
- Chẳng đáng bao nhiêu cả, đừng suy nghĩ nhiều. – Hắn mỉm cười.
- Sao vậy được? Ban nãy anh vừa bênh vực tôi rồi. Hay là vậy đi, anh cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển trả lại cho anh.
- Thôi được. Đọc số điện thoại của cô đi, lát nữa tôi gởi thông tin chuyển khoản qua.
Thẩm Thu gật đầu và đọc một dãy số. Triệu Triết Viễn nhanh chóng lưu lại.
Dựa vào những gì mắt chứng kiến, hắn đoán Trần Quân Nghị và cô gái này hẳn có mối quan hệ khá thân. Bước đầu, hắn cần tiếp cận làm quen với cô trước và sau đó sẽ dùng cô như một quân cờ chống lại người em trai cùng cha khác mẹ này.