Thẩm Thu nhận ra chiếc xe đắt đỏ của sếp nên nhanh chân tiến lại dù rằng bước đi của cô hãy còn tập tễnh.
Trần Quân Nghị mở cửa, bước ra ngoài và hành động như một quý ông lịch thiệp, mở cửa xe cho cô và giúp cô đặt hành lý vào. Anh làm tất cả với tâm thái thờ ơ, nhưng cô gái nhận lấy sự quan tâm này lại tim đập, chân run, bộn bề cảm xúc.
- Địa chỉ nhà. – Anh nói ngay khi đặt tay lên vô lăng.
- Khu dân cư thu nhập thấp ạ. – Cô lí nhí đáp.
Thẩm Thu vô cùng thất vọng vì cho dù hành động của anh có vẻ quan tâm cô nhưng lời nói và thái độ vẫn lạnh lùng xa cách. Có vẻ như hành trình chiếm lấy trái tim người đàn ông này còn khó hơn kiếm đường lên trời.
Tuy vậy, cô vẫn sẽ không từ bỏ bởi trong vô số cô gái, cô tự thấy mình may mắn hơn khi được làm thư ký của anh. Ai mà biết được chứ, nếu cô thật sự được cát tinh chiếu thì sao.
Mãi suy nghĩ nên cô không nhận ra chiếc xe đã dừng lại tự bao giờ. Chỉ khi Trần Quân Nghị lên tiếng gọi thì cô mới thoát ra khỏi dòng tưởng tượng.
- À, cảm ơn sếp. Em vô nhà đây. Tạm biệt anh.
Qua gương chiếu hậu, anh nhận thấy động tác của cô có phần chật vật. Nghĩ đến việc cô vì mình mà bị thương và cô là bạn của Hạ Vân Thanh, anh lại mở cửa, vòng ra ghế sau, giúp cô xách đồ.
- Dẫn đường đi, tôi mang hành lý lên cho cô. – Anh lên tiếng.
- Vâng, làm… làm phiền anh rồi. – Thẩm Thu đỏ mặt, gật đầu.
Suốt quãng đường lên đến căn hộ, Trần Quân Nghị thu hút hoàn toàn ánh nhìn của những cư dân sống tại đây. Ai cùng xì xầm khen ngợi nhan sắc cực phẩm của anh và thầm ghen tị với Thẩm Thu.
Xét đến việc anh đi cùng cô và mang hành lý cho cô, họ mặc định rằng anh chính là bạn trai của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Trời ơi, con người ta cũng ở khu thập thấp nhưng lại quen được một anh chàng giàu có, đẹp trai, còn con mình thì… - Một bà thím béo ú lên tiếng.
- Đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng làm sao bà biết cậu ta giàu có? – Một ông chú hom hem hỏi.
- Trời ơi, tôi vừa đi từ dưới lên đây. Ông chủ tiệm sửa xe nói cái xe của cậu ta trị giá mấy chục tỷ đó. Vậy là đủ giàu chưa?
- Ờ thì… - Ông chú hom hem không còn gì để nói.
Đó là số tiền mà những người sống ở đây chỉ có thể nghe nói chứ chẳng bao giờ có thể nhìn thấy hoặc sờ tới. Cái xe chừng đó tiền thì cái nhà sẽ là bao nhiêu nữa.
Thẩm Thu dừng lại trước một căn hộ và Trần Quân Nghị liền đặt hành lý của cô xuống. Anh không có ý định mang vào tận nhà cho cô.
Ngoại trừ Hạ Vân Thanh và Lý Nhược Hân là những người quá thân thiết, anh luôn ý thức việc phân định ranh giới với phái nữ.
- Cảm ơn tổng giám đốc. – Thẩm Thu lần nữa cúi đầu.
- Được rồi. Nếu thấy chưa khỏe thì cô hãy nghỉ đến hết tuần, không cần đến công ty vội.
Nói xong, anh quay lưng, sải những bước dài. Chẳng mấy chốc, bóng dáng cao lớn, thẳng tắp của anh đã khuất cuối hành lang.
Thẩm Thu cứ đứng nhìn mãi, đôi mắt lộ rõ vẻ buồn rầu, tiếc nuối.
Sau khi mang đồ vào phòng, cô quay trở xuống để mua ít đồ tạp hóa. Ban nãy, cô định sẽ mua rồi mới lên nhưng vì Trần Quân Nghị đã xách hành lý của cô và ngỏ lời đưa cô lên nên cô đã làm như lời anh, dẫn đường cho anh.
Ngay khi Thẩm Thu bước vào tiệm tạp hóa, một người đàn ông ngay lập tức bước vào liền sau cô.
Hôm nay, hắn đến đây thăm một người anh xã hội, lúc ra về thì vô tình nhìn thấy xe của người em trai cùng cha khác mẹ nên nán lại quan sát và phát hiện ra tên em trai lạnh lùng của mình cũng có lúc hạ mình xách đồ cho phụ nữ.