- Mẹ em sao rồi? – Anh lên tiếng hỏi.
- Khỏe hơn nhiều rồi ạ.
- Vậy thì tốt.
Anh gật đầu rồi lướt qua cô, tay áo sơ mi vô tình chạm nhẹ vào da cô khiến cô hơi rùng mình. Như sực nhớ ra điều gì, cô vội quay đầu và gấp gáp nói.
- Cảm ơn anh, Quân Nghị. Cảm ơn anh vì đã đưa mẹ em đến bệnh viện.
Cô đã thay đổi cách xưng hô và muốn xem anh như anh trai của mình. Cô không hề biết sự xưng hô thân mật này khiến trái tim người đàn ông đối diện mình mềm nhũn và cũng không để ý thấy vành tai anh đang dần đỏ lên.
- Người một nhà thì nên quan tâm nhau. – Anh nói nhưng không hề nhìn lại.
Dứt lời, anh nhanh chóng bước đi. Anh không muốn cô phát hiện ra sự lúng túng của mình. Đứng trước mẹ cô, anh nói muốn kết hôn với cô với vẻ mặt lạnh lùng và ở thế thượng phong nhưng khi đối diện cô, anh hơi bất ổn.
Hạ Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm, quay về phòng mình. Cô cần viết xong vài bài đánh giá sản phẩm trong đêm nay để kịp giao cho người ta. Tiếng gõ bàn phím vang lên trong không gian vắng vẻ.
Đến mười giờ đêm, cô rời phòng, đến phòng Phương Tiểu Kiểu để kiểm tra bà. Lúc đi ngang thư phòng của Trần Quân Nghị, cô thấy cửa vẫn mở và ánh sáng hắt ra qua khe hở. Bước chân cô cố tình chậm lại và nhìn thấy người đàn ông vẫn đang miệt mài sau chồng hồ sơ và chiếc máy tính.
Vì nằm trên giường và ngủ suốt cả buổi chiều nên Phương Tiểu Kiều vẫn chưa buồn ngủ, bà đang nhắn tin cùng với Trần Quân Nghiêm. Vì sợ ông sẽ bỏ rơi khi biết mình bị bệnh nên bà đã xin Trần Quân Nghị đừng nói với ông. Và tất nhiên, mục đích của anh đang là cưới con gái bà nên anh dễ dàng đồng ý.
- Quân Nghị về chưa? – Bà hỏi.
- Về lúc chín giờ rồi ạ. Anh ấy đang làm việc.
Nói đến đây, cô thở dài. Cô cảm thấy làm người giàu cũng vất vả quá. Thế nhưng, ít ra thì họ sẽ có nhiều tiền, còn những người nghèo, cũng vất vả nhưng lại chẳng có được bao nhiêu tiền. Tóm lại thì, không ai có thể hiểu được nỗi khổ của ai nếu không ở trong hoàn cảnh của họ.
- Vân Thanh. – Phương Tiểu Kiều lên tiếng gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Dạ?
- Lát nữa, con làm ly sữa nóng cho Quân Nghị đi.
- Ai biết anh ấy có muốn uống không. Con…
- Coi như là lời cảm ơn. Mẹ con mình cũng không có cách nào cảm ơn nó ngoài những việc nhỏ nhặt như vậy. Con cứ mang lên cho nó, không uống thì thôi.
Hạ Vân Thanh gật đầu rồi nhanh chóng làm theo lời mẹ. Phải rồi, lời cảm ơn suông thì chẳng mấy chân thành. Chỉ là pha một ly sữa thôi mà, có gì to tát đâu.
Lúc Hạ Vân Thanh đẩy cửa thư phòng, cô nhìn thấy Trần Quân Nghị đang xoa xoa trán.
Nghe tiếng động, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên và có một chút ngạc nhiên thoảng qua trong mắt. Cô mang sữa cho anh ư? Là cô tự nguyện hay là chiêu trò vun đắp tình cảm của Phương Tiểu Kiều?
- Em… à, mẹ nói em pha cho anh ly sữa, bà sợ anh thức khuya làm việc sẽ bị đói. – Cô ngập ngừng lên tiếng và đặt ly sữa xuống.
- Cảm ơn.
- Anh uống đi cho nóng, để nguội sẽ rất ngán.
- Ừ.
Anh như bị thôi miên, ngoan ngoãn làm theo lời cô. Rõ ràng anh rất muốn nói những câu nói dài và đong đầy tình cảm nhưng cuối cùng lại phát ra được vài ba từ.
Hạ Vân Thanh dời ánh mắt sang một chút và phát hiện vỉ thuốc đau đầu trên bàn làm việc, vỉ thuốc khuyết mất một viên, có lẽ là anh vừa uống. Như có thế lực nào đó xui khiến. Không, đúng hơn là bị những lời của mẹ cô xui khiến, rằng cô và bà chỉ có thể cám ơn anh bằng những hành động nhỏ nhặt, thế nên, cô buột miệng lên tiếng.
- Anh bị đau đầu ạ? Có cần em xoa bóp đầu cho anh dễ chịu hơn không?
Lúc cô nhận ra những lời mình vừa nói thì đã quá muộn. Anh ngay lập tức gật đầu.
- Được, vậy nhờ em.