Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi

Chương 41: Không Ai Bình Thường Khi Yêu - 1



Hạ Vân Thanh hít một hơi thật sâu rồi vòng ra sau lưng Trần Quân Nghị, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu anh và xoa bóp. 

Anh thả lỏng cơ thể, tựa vào lưng ghế và nhắm mắt lại. Cảm giác thoải mái, mềm mại, ấm áp từ đôi tay nhỏ bé cùng mùi hương của thiếu nữ khiến cơn đau dần thuyên giảm.

- Quân Nghị. – Hạ Vân Thanh gọi khẽ vì thấy người đàn ông dường như đã ngủ quên.

- Ừ. – Anh giật mình, mở mắt.

- Anh hết đau chưa?

- Đỡ rồi. Thôi, em về nghỉ ngơi đi, mai còn đi làm.

Cô nhanh chóng thu tay rồi trở về phòng. Chờ khi cánh cửa đóng lại, anh liền đưa tay chạm vào trán mình, sau đó đưa lên mũi, hít hà chút hương thơm còn sót lại. 

Cơn gió đêm bên ngoài ùa vào, khiến màn cửa khẽ lay động và trái tim anh như bị một bàn chân mềm mại của con mèo cào vào.

Khi bình minh đến, họ chạm mặt nhau tại bàn ăn. Cô vẫn như mọi hôm, tập trung ăn và uống, không ngẩng đầu lên cho đến lúc no căng. Còn anh ăn chậm rãi và liên tục ngắm nhìn cô. 

- Để anh đưa em đi làm nhé. Anh thấy em cũng không đến nỗi say sóng khi ngồi xe anh mà. – Anh với tay rút cái khăn ăn và lên tiếng.

- Thực ra, em không bị say sóng nhiều lắm. Chỉ là… em không muốn mọi người thấy em đi cùng anh. Em…

- Em xấu hổ vì mối quan hệ của chúng ta sao? – Giọng anh có chút bất mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Không phải đâu. Em… anh biết mà, mọi người sẽ nhìn em khác đi nếu biết anh là anh trai em. Em…

- Anh hiểu rồi.

Bầu không khí không mấy vui bao trùm lấy họ. Thế nhưng đó chỉ là cảm nhận của các cô hầu gái và Hạ Vân Thanh. Còn Trần Quân Nghị, anh đang chìm trong trí tưởng tượng về tương lai của anh và cô. Anh tự hỏi khi cô trở thành vợ anh, có phải cô sẽ thoải mái xuất hiện bên cạnh anh không?

Tám giờ kém mười phút, cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc mở ra. Lâu Nam và Trần Quân Nghị sải những bước dài về phía văn phòng.

- Chào tổng giám đốc, chào anh Lâu Nam. – Thẩm Thu đứng dậy cúi chào như thường lệ.

Tâm trạng Trần Quân Nghị khá tốt nên vô thức tặng cô một nụ cười và cái gật đầu đáp lễ. Hành động này của anh khiến Thẩm Thu vui mừng khôn xiết, càng nuôi nấng hy vọng trở thành bà chủ tịch của Thiên Niên Kỷ trong tương lai.

- Sếp, hôm nay sao anh vui thế? Hôm qua dù cuộc họp kết thúc khá thành công nhưng mặt anh vẫn dài như cái bơm xe mà, sao giờ lại phấn khích thế? Có phải anh về nhà rồi mới load kịp nội dung không? – Lâu Nam trêu ghẹo.

Trần Quân Nghị cầm lấy xấp tài liệu trên bàn, dúi vào tay tên trợ lý. 

Mặt anh hiện rõ niềm vui sao? Anh hơi ghét Lâu Nam vì dám vạch trần anh. Trong cái công ty này, cũng chỉ có mình hắn mới có gan ghẹo anh thôi.

- Cô ấy matxa đầu cho tôi. – Anh nói.

- Hả? Ai cơ?

- Còn ai nữa.

- Ôi, cô Vân Thanh sao? Haha, dễ đoán như trở bàn tay vậy, bên cạnh anh ngoài cô ấy ra thì còn có ai nữa chứ. Haha. Anh đã tỏ tình chưa? Hai người hôn nhau chưa? Sao chỉ matxa đầu thôi vậy? Xem ra thịt bò Kobe đã phát huy tác dụng rồi.