Sau bữa tối, anh nhắn tin cho Phương Tiểu Kiều: (Vân Thanh hình như giấu thứ gì đó trong phòng. Có vẻ như rất không muốn cho tôi biết.)
Phương Tiểu Kiều nhanh chóng nhắn lại: (Thứ gì? Cháu nói rõ hơn xem, sáng mai dì sẽ vào phòng nó tìm thử.)
Anh nhắn lại: (Không cần đâu. Có lẽ tôi nghĩ quá nhiều rồi. Đó chỉ là cuốn sách, nhưng cô ấy lại giấu nó khi nhìn thấy tôi khiến tôi khó chịu.)
Phương Tiểu Kiều thở dài, không còn muốn thoa kem dưỡng thể nữa. Ban đầu, bà mừng vì thấy Trần Quân Nghị say mê con gái mình, nhưng bây giờ, bà hơi lo khi nhận ra người đàn ông này có tính chiếm hữu và kiểm soát quá mạnh.
Suy cho cùng, bà là một người mẹ, ngoài việc mong con mình được sống sung sướng về vật chất và an toàn thì bà cũng mong cô hạnh phúc. Tính khí này của Trần Quân Nghị có ổn không khi con gái bà không phải là một con vàng anh chấp nhận bị nhốt suốt trong lồng.
Thế nhưng, mũi lao đã phóng đi rồi, nếu như chuyện tình này không thành, bà và con mình xác định sẽ khó sống dưới mắt Trần Quân Nghị.
- Em chưa xong à? Cần anh giúp không? – Trần Quân Nghiêm đặt cuốn sách xuống, cất tiếng hỏi.
- Em xong ngay đây. – Phương Tiểu Kiều giật thót, đáp lại rồi vội vàng thoa kem qua loa.
Sau khi tắt đèn, bà sà vào lòng chồng. Mắt còn chưa nhắm lại thì ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại trên tủ bên cạnh đã thu hút sự chú ý của bà. Bà biết đó là tin nhắn từ những người phụ nữ bên ngoài của chồng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật buồn vì ngay cả khi có danh phận là vợ ông thì bà cũng không dám nói nửa lời ghen tuông. Từ sau cuộc hôn nhân thất bại, bà luôn dặn lòng biết đủ trong tình cảm và chỉ tập trung tìm kiếm vật chất. Thế nhưng, đến cuối cùng, bà vẫn là phụ nữ, vẫn mong có những thứ chỉ thuộc về một mình bà.
Trong khi mọi người trong biệt thự đã chìm vào giấc ngủ thì Hạ Vân Thanh vẫn đang chong đèn cày truyện. Cô nhiệt tình đẩy thuyền cho cặp anh em kế như bao độc giả khác, thế nhưng, lại rùng mình ớn lạnh khi lồng ghép hình ảnh Trần Quân Nghị và mình vào hai nhân vật.
Kết quả của một đêm thức khuya là sáng hôm sau, cô thức dậy với khuôn mặt bơ phờ. Ngay khi mở cửa, cô đã chạm mặt Trần Quân Nghị vừa lúc đi qua. Anh vẫn mang quần áo ở nhà, trông khá nhàn nhã. Cô tự hỏi anh không đi làm sao? Vẫn chưa cuối tuần mà.
- Em ngủ không ngon à? Có cần xin nghỉ phép không? – Anh khựng lại, ánh mắt tò mò nhìn cô.
- Dạ không. Em tỉnh dậy giữa đêm rồi không ngủ lại được. Nhưng em ổn. Mà, anh không đi làm sao? – Cô nói dối rồi sau đó bày tỏ thắc mắc của mình.
- Anh có cuộc họp lúc chín giờ, anh sẽ đi trễ một chút.
- À.
Cô gật gù rồi quay đầu, khóa cửa phòng lại. Ánh mắt đó của Trần Quân Nghị lại khiến cô nhớ đến nam chính, lúc anh ta thèm thuồng nhìn nữ chính.
Cô cố tình kéo dài hành động, những mong anh đi trước nhưng kết quả là khi cô quay đầu, anh vẫn đứng bất động nhìn cô.
- Đi ăn sáng thôi. – Anh mỉm cười, nụ cười hoa hậu thân thiện.