Khi ăn xong bữa sáng, Hạ Vân Thanh gấp gáp rời bàn. Cô ước gì mình chưa từng nghe và đọc bộ truyện lãng mạn đến mức điên loạn đó.
Bây giờ, mỗi hành động, nụ cười hay lời nói của Trần Quân Nghị đều khiến cô liên tưởng đến người anh kế trong truyện. Cô không phải nữ chính, cô không hề có tình cảm thầm kín gì với anh, cô chỉ muốn làm em gái anh mà thôi.
Cô đi chưa lâu thì hai vợ chồng Trần Quân Nghiêm và Phương Tiểu Kiều cũng dùng bữa xong và rời nhà, đến bệnh viện để thăm một người bạn học cũ của Trần Quân Nghiêm.
- Hôm nay cậu chủ không đi làm sao ạ? – Lê Nhu đặt cốc nước trái cây xuống trước mặt Trần Quân Nghị, tò mò hỏi.
- Đi trễ chút. – Anh nhấp một ngụm và đáp.
Anh muốn hỏi mượn chìa khóa phòng của Hạ Vân Thanh từ Lê Nhu để xem rốt cuộc cô đang giấu giếm điều gì nhưng lại không thể mở lời.
Tuy anh rất tin tưởng Lê Nhu nhưng không ổn lắm khi để ai đó biết anh lẻn vào phòng em kế lúc cô ấy không có nhà.
Họ không biết anh có tình cảm nam nữ với cô, họ sẽ cho rằng anh đang nghi ngờ cô lấy cắp gì đó nên lén lút vào phòng cô lục lọi.
Anh sợ họ sẽ ngầm coi thường cô. Nếu không có tình cảm với cô, anh không cần nghĩ trước nghĩ sau như vậy. Thật đau đầu.
Đặt cốc nước xuống, anh chậm rãi lên lầu, vào phòng, lựa chọn trang phục cho cuộc họp.
Trong lúc đang phân vân không biết nên mặc bộ vest màu gì thì anh chợt nhớ đến chiếc váy màu xanh navy mà Hạ Vân Thanh mặc sáng nay, thế là, anh chọn bộ vest cùng màu, phối cùng áo sơ mi trắng.
Sau khi chải chuốt, anh hài lòng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương rồi rời phòng, toan sang thư phòng lấy tài liệu liên quan đến cuộc họp.
Khoảnh khắc vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa phòng, anh thấy cô hầu gái nhỏ nhắn có nước da ngăm cũng vừa mở khóa phòng của Hạ Vân Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu anh đoán không lầm thì đây là cô hầu gái có tên Minh Nguyệt. Trí nhớ mờ nhạt của đêm đó dần quay về và anh xác nhận đúng là cô ấy.
- Khụ. – Anh nắm tay đưa lên miệng, vờ ho một tiếng.
Nghe thấy tiếng động, Minh Nguyệt vội vàng quay lại và ngay khi thấy anh, cô liền cúi người chào.
- Cậu chủ.
Đây là lần đầu, cô đứng trực diện anh để ngắm anh với khoảng cách gần như vậy. Vẻ nam tính, điển trai, và lịch lãm của anh khiến tay chân cô luống cuống, run rẩy. Cô có thể ngửi được mùi hương bạc hà nhàn nhạt tỏa ra từ người đàn ông giàu sang, cao quý này.
- Ừ. Minh Nguyệt phải không? – Anh nheo mắt nhìn cô và hỏi.
- Vâng ạ.
- Làm gì ở đây?
- Dạ, em… em dọn phòng cho cô chủ ạ. Chị Lê Nhu nói em vào mở các cửa ra và tháo rèm trước. – Cô lí nhí đáp.
- Xuống lấy cho tôi chai nước ướp lạnh đã rồi hãy lên dọn. – Anh vừa đưa tay chỉnh lại khuy măng set vừa ra lệnh.
- Vâng, em đi ngay, cậu chủ đợi một chút.
Minh Nguyệt vội đặt chổi và xô xuống rồi chạy vụt đi. Chỉ chờ có thể, Trần Quân Nghị nhanh chân lẻn vào phòng Hạ Vân Thanh. Anh sải bước đền chiếc bàn nhỏ xinh và đảo mắt tìm kiếm.
Kệ sách của cô là những cuốn sách mà anh đã từng đọc qua hoặc có biết đến, không có gì đặc biệt. Sau khi lật giở vài cuốn sách, ánh mắt anh nhanh chóng bắt gặp chiếc thùng nhỏ đặt dưới chân bàn.