- Rảnh không? Ra chỗ cũ làm vài ly với tôi đi, hôm nay bị lãnh đạo mắng, tôi buồn quá. – Nói là buồn, nhưng giọng anh chàng lại đầy tiếng cười sảng khoái.
- Ai tin là cậu buồn chứ? – Tuy nói vậy nhưng Trần Quân Nghị lại lưu loát tắt máy tính và sải bước ra khỏi phòng.
- Cậu muốn tôi khóc à? Thằng bạn tồi.
- Chờ mười lăm phút đi.
Chỗ cũ là quán cóc nhỏ nên Trần Quân Nghị không cần ăn mặc chỉn chu. Anh mặc chiếc áo thun đen đơn điệu, hơi rộng và quần tây đen.
Lúc anh đến nơi, chai rượu trên bàn đã lưng xuống hai đốt ngón tay. Trịnh Khải vui vẻ đá chiếc ghế nhỏ sang phía anh và rót cho anh một ly.
Cơn gió đêm cuối thu đầu đông se lạnh, rượu trượt qua cổ, mang theo luồng hơi ấm lan tràn khắp cơ thể.
- Làm gì sai mà bị lãnh đạo mắng? Mổ lộn à? – Trần Quân Nghị trêu chọc sau khi uống cạn ly rượu nhỏ.
- Sai một vài người, nhưng bị mắng cả đám. Đang thi đua mà. – Trình Khải cười.
- Ăn tối chưa mà uống vậy? – Trần Quân Nghị nhìn mấy món nhắm sơ sài trên bàn và hỏi.
- Ăn rồi, họ bán thêm bánh canh cua đấy. Ngon tuyệt. Cậu có muốn làm một tô không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trịnh Khải vừa dứt lời thì một cơn gió mạnh thốc tới, mấy chiếc ghế con bằng nhựa lăn lông lốc. Tiếng rơi vỡ cũng vang lên sau đó. Cả Trần Quân Nghị và Trịnh Khải đều theo phản xạ, nhanh tay giữ lấy những thứ trên bàn mình.
Quán vỉa hè có cái thi vị của quán vỉa hè, nhất là những lúc bị thiên nhiên trêu ghẹo như thế này. Có người sẽ phát cáu, nhưng đối với hai anh chàng này thì lại có cảm giác thích thú, buồn cười, hơi hốt hoảng.
Cơn gió qua đi, ông chủ quán vội vàng nhặt tấm biển bằng mica lên và đặt lại trên nóc tủ kính, rồi lại cun cút đi lượm lặt những thứ khác. Vợ ông thì vẫn bận rộn làm đồ nhắm và bánh canh cho khách phía trong quầy hàng, không có thời gian bước ra ngoài.
- Chúng ta đang nói về cái gì ấy nhỉ? – Cơn gió đột ngột đã khiến Trần Quân Nghị mất trí nhớ tạm thời, anh ngơ ngác hỏi người đối diện.
- Tôi đang hỏi cậu có ăn bánh canh… - Trịnh Khải vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc tủ kính. Thế nhưng, dòng chữ trên đó đã khiến anh khựng lại.
Trần Quân Nghị cũng hướng ánh mắt về phía đó và anh gần như đông cứng khi đánh vần xong dòng chữa trên tấm bảng mica.
Hai vợ chồng chủ quán thì vẫn đang tất bật, nên không hề hay biết tấm bảng đã gãy mất một mảnh và mảnh gãy đó là mảnh cuối của bảng, nơi mà chữ A hiện diện.
- Hơ… hơ… sao qua một cơn gió thì nó biến thành món ăn gắn mác 18+ vậy? – Trịnh Khải lên tiếng.
Gương mặt Trần Quân Nghị bỗng đỏ bừng khi nhớ lại bộ truyện cũng được gắn mác 18+ mà anh lén đọc của Hạ Vân Thanh. Nếu không có gì trục trặc thì có lẽ anh sẽ nhận được hàng vào ngày mai.
- Không ăn, tôi ăn cơm rồi. – Anh quay đầu lại, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Trịnh Khải bật cười ha hả, bảo rằng hôm nay thật chẳng uổng công khi đến đây. Cười một tràng khiến tâm trạng anh thoải mái hẳn ra.