Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi

Chương 80: Càng Thương Em Hơn - 2



Hai mẹ con chuyện trò thêm một lúc nữa thì Phương Tiểu Kiều rời phòng và đi thẳng đến thư phòng của Trần Quân Nghị. Bà cảm thấy nên giải thích một chút với anh. Ban nãy, chân mày anh nhíu lại, ngỡ như có thể kẹp c.h.ế.t một con kiến. 

Sau hai tiếng gõ lên cánh cửa khép hờ, bà đứng im chờ đợi. Và khi nghe tiếng anh mời, thì bà mới lịch sự đẩy cửa bước vào. 

- Chuyện Vân Thanh sợ biển là thật, không phải con bé nói dối để từ chối đâu. – Phương Tiểu Kiểu lên tiếng ngay khi tiến lại gần bàn làm việc.

Trần Quân Nghị buông bút, nhướn mày, ý muốn hỏi lý do vì sao cô lại sợ biển. Thường thì các cô gái, thậm chí cả trẻ con, đều rất thích biển.

- Năm con bé năm tuổi, vào kỳ nghỉ hè, nó nói ước được đi biển cùng gia đình như các bạn cùng lớp. Thế nên, chiều đó, sau khi đi làm về, dì đã đưa nó đi. Dì không có tiền để mua vé vào các bãi biển kinh doanh nên đã dẫn nó đến bãi tắm tự phát. Lúc đó rất vắng, chỉ có dì và nó. Con bé còn chưa ăn hết cây kem thì gã đàn ông đó chẳng biết từ đâu xuất hiện, đòi tiền dì để đi trả nợ cờ bạc. Lúc đó, dì thật sự đã hết tiền, vậy nên, ông ta tóm lấy con bé và nhận nước nó để uy h.i.ế.p dì. Sau cùng, dì mới nhớ ra sợi dây chuyền nhỏ đeo trên cổ. Khi dì ném nó về phía ông ta, thì ông ta mới thả con bé ra.

Nói đến đây, Phương Tiểu Kiều che mặt, những giọt nước mắt tràn qua kẽ tay bà, đôi vai gầy run lên theo từng tiếng nấc nghẹn. 

Trần Quân Nghị đứng dậy, rút vài tờ khăn giấy đưa cho bà. 

Hình ảnh cô bé con năm tuổi gầy gò còn chưa kịp vui vì điều ước được thực hiện thì đã phải kinh hãi khi đối mặt với làn nước đen ngòm và cái lạnh tái tê như hiện rõ trước mặt anh. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ cần nghĩ đến thôi, mà anh còn cảm thấy đau đớn. Tại sao một người cha lại có thể làm như thế với con gái mình?

- Dì yên tâm, một ngày tôi còn sống, tôi sẽ không để ai làm tổn thương cô ấy. Nếu không phải vì Vân Thanh vẫn coi ông ta là ba mình thì ngay ngày mai, tôi có thể khiến ông ta đăng xuất khỏi thế giới này. – Anh siết chặt nắm tay, giọng nói lạnh lùng như tiếng vọng từ địa ngục tối tăm.

Phương Tiểu Kiều hơi lạnh sống lưng khi thấy bộ dạng này của Trần Quân Nghị, thế nhưng, đã theo Trần Quân Nghiêm nhiều năm, chứng kiến nhiều tình huống đẫm m.á.u nên bà hiểu rõ những doanh nhân thành đạt như ông và con trai ông đương nhiên không phải là những người nho nhã, hiền lành như vẻ ngoài.

Đã bước vào thế giới của họ, bà không thể cứ sợ hãi được, bà phải làm quen và chấp nhận. 

Nguy hiểm luôn rình rập cho dù người ta ở bất cứ tầng lớp nào. Thế nhưng, ở bên Trần Quân Nghiêm, ít ra, bà còn được rất nhiều vệ sĩ bảo vệ, sát xuất bị thương sẽ thấp hơn khi ở bên một người chồng không quyền, không tiền.

- Những gì cần nói thì dì đã nói rồi, dì sợ con giận con bé vì phản ứng thái quá ban nãy. Thôi, dì về phòng đây. – Phương Tiểu Kiều nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh rồi rời đi.

Ngay lúc này, Trần Quân Nghị thật sự muốn đến phòng Hạ Vân Thanh, ôm lấy cô và an ủi cô. 

Đang khi anh suy nghĩ thì điện thoại di động trên bàn reo lên. Anh liếc nhìn và thấy tên của Trịnh Khải.