Thế giới này chưa bao giờ thiếu chuyện để bàn tán.
Chỉ là khi tin giật gân bày ra ngay trước mắt, thì rất khó để quay mặt làm ngơ.
Vì thế, khi cửa được mở ra,
Đám người hóng chuyện đã vây kín cả hành lang.
Tôi đứng ở vòng ngoài cùng.
Nhìn từng người giơ cao điện thoại quay phim — đến chuyện “thiếu bằng chứng” giờ cũng chẳng còn đáng ngại.
Trong phòng,
Giang Noãn và Từ Chu Dã quấn lấy nhau, không mảnh vải che thân.
Từ Chu Dã hoảng loạn đến mức mặt trắng bệch.
Giang Noãn thì lập tức chui tọt vào trong chăn.
Cô gái kia thì hét lên, lôi vội vali của mình ra khỏi phòng,
Như thể chỉ cần để hành lý lại trong đó thêm một giây cũng sẽ bị vấy bẩn.
Tiếng bàn tán vang lên khắp nơi.
Khinh miệt, kinh ngạc, rồi thì thầm to nhỏ.
Tôi đẩy đám đông ra, bước vào trong.
Ánh mắt lập tức chạm phải khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Từ Chu Dã.
“Từ Chu Dã, anh điên rồi.”
Không có tiếng gào thét thảm thiết,
Không có khóc lóc vật vã,
Càng không có những cảnh giật tóc, tát tai, c/h/ửi rủa như vẫn thường thấy trên mạng.
Tôi thậm chí chẳng buồn diễn trò.
Câu nói nghẹn lại rất lâu trong cổ họng, cuối cùng chỉ bật ra được từng ấy chữ.
Có lẽ vì phản ứng của tôi quá bình tĩnh,
Sắc mặt Từ Chu Dã bỗng chốc thay đổi.
Anh đột nhiên kéo Giang Noãn ra, nổi giận mắng cô ta:
“Có phải là cô không?! Có phải cô cố ý nhân lúc tôi say, đưa tôi về phòng cô?!”
“Giang Noãn, mau giải thích với vợ tôi đi! Là cô cố tình!”
Không chỉ Giang Noãn ngỡ ngàng,
Mà cả tôi cũng vậy.
Thậm chí trong đầu tôi còn vang lên đoạn hội thoại khi xưa, lúc tôi và Từ Chu Dã buồn miệng đùa giỡn.
Tôi từng hỏi anh:
“Anh nói xem, tại sao sau khi bị bắt quả tang, đàn ông luôn đổ lỗi cho phụ nữ?”
Từ Chu Dã lúc đó đáp:
“Làm rồi mà không dám nhận, thì còn gọi gì là đàn ông nữa.”
Phải.
Còn gọi gì là đàn ông nữa.
Du thuyền cập bến.
Tôi gọi xe về thẳng nhà.
Từ Chu Dã và Giang Noãn còn đang dây dưa chưa dứt, tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Mật khẩu nhà, tôi đổi ngay lúc bước chân vào cửa.
Vân tay của Từ Chu Dã, tôi cũng xóa luôn.
Cái thẻ ngân hàng mà anh vẫn đều đặn chuyển tiền vào — tôi đổi mật khẩu.
Tất cả những việc này chỉ mất đúng năm phút.
Tôi chưa từng nghĩ rằng, kết thúc giữa tôi và Từ Chu Dã… lại có thể đơn giản đến thế.
Chỉ cần năm phút.
Nửa tiếng sau, Từ Chu Dã quay về.
Anh đứng ngoài cửa, thử hết lần này đến lần khác mới nhận ra có gì đó không ổn.
Anh gọi “vợ ơi”, gọi tên tôi,
Hết lần này đến lần khác, nghe mà phát bực.
Có người trong group cư dân lên tiếng mắng mỏ.
Tôi liền gửi một cái lì xì trong nhóm, kèm lời nhắn:
“Xin lỗi mọi người, trong nhà có thằng đàn ông ngoại tình, nên tôi nhốt ngoài cửa.”
Sau đó, tôi chụp màn hình gửi thẳng cho Từ Chu Dã.
Bên ngoài im bặt.
Các chị em trong nhóm đều thi nhau thả like cho tôi.
Đêm hôm đó, là đêm đầu tiên kể từ khi phát hiện Từ Chu Dã ngoại tình, tôi ngủ một giấc thật sâu.
Sáng hôm sau.
Tôi vẫn đi làm như thường lệ.
Nghe nói Từ Chu Dã cũng đi làm.
Vừa đến công ty, đồng nghiệp đã kéo tôi lại, chỉ vào bài đăng trên mạng:
“Cậu tin nổi không? Có bản cập nhật mới đấy!”
“Căn bản không phải đồ của vợ anh ta, mà là của nữ đồng nghiệp mà anh ta ngoại tình.”
Tôi bấm vào trang cá nhân của người đăng bài.
Dòng trạng thái mới nhất viết:
【Nam nữ chính vẫn đi làm bình thường, tôi thì chọn nghỉ việc.】
Kèm theo là bức ảnh chiếc vali màu tím được kéo ra vội vã hôm đó.
Tôi mím môi.
Khóe mắt bất giác nóng lên.
Tôi thấy thương cô gái hôm ấy.
Có lẽ sau chuyện này, cô ấy sẽ chẳng muốn ở phòng tiêu chuẩn chung với ai nữa.