Tình Yêu Cũng Biết Mỏi Mệt

Chương 9



Sau này có không ít người hỏi tôi.

Có phải tôi đã tính trước rằng trong đêm tiệc tất niên, Từ Chu Dã sẽ có gì đó với Giang Noãn không?

Tôi cười nhạt lắc đầu.

Chỉ là thử vận may mà thôi.

Mười năm bên nhau với Từ Chu Dã, tôi từng nghĩ sẽ chia tay trong êm đẹp.

Hai người ngồi xuống, nói chuyện rõ ràng, thẳng thắn.

Nhưng tôi sợ.

Sợ rằng những ngày tháng về sau, tôi sẽ hối hận, sẽ căm hận.

Căm hận người đàn ông mình đã yêu suốt bao năm — lại là kẻ phản bội lời thề.

Hối hận — vì đã yêu suốt ngần ấy năm, nên mới chọn cách chia tay trong hòa bình, tha thứ cho Từ Chu Dã, cũng là tha thứ cho chính mình.

Vậy nên tôi muốn thử.

Làm theo lời luật sư khuyên, cố gắng thu thập đầy đủ bằng chứng ngoại tình của Từ Chu Dã.

Bất kể là hòa giải hay ra tòa, một khi đã xé toạc lớp vỏ bình yên, thì quãng đời sau này có lẽ sẽ không còn lưu luyến gì nữa.

Có lẽ… đó chính là số mệnh.

Tôi chưa từng muốn làm to chuyện đến mức ai ai cũng biết.

Nhưng rốt cuộc, vẫn là người người đều biết.

Bữa tiệc tất niên của công ty Từ Chu Dã được tổ chức trên một du thuyền sang trọng.

Ba ngày hai đêm.

Khiêu vũ, tiệc tùng, sâm panh.

Từ Chu Dã gần như luôn ở bên cạnh tôi suốt hành trình.

Tôi mấy lần khuyên anh nên đi nhập hội với đồng nghiệp, uống r//ư/ợ/u, trò chuyện.

Thế nhưng anh vẫn cứ kiên quyết ở bên tôi từ đầu đến cuối.

Chỉ là —

Ánh mắt anh lại nhiều lần giao nhau với Giang Noãn giữa đám đông.

Mập mờ. Lúng túng.

Cho đến khi Giang Noãn cầm ly r/ư/ợ/u bước về phía chúng tôi.

“Chị dâu, lâu quá không gặp.”

“Em đến mời tổng giám đốc Từ một ly.”

Từ Chu Dã cười, cụng nhẹ ly r/ư/ợ/u với cô ta.

Tôi cũng cầm ly nước cam lên, nhấp một ngụm.

Sau đó, Giang Noãn dứt khoát kéo ghế ngồi xuống bên cạnh chúng tôi.

Cho đến khi Từ Chu Dã bị mấy đồng nghiệp kéo đi uống r//ư/ợ/u, cô ta mới thong thả mở miệng.

“Chị dâu, chị đang định ly hôn sao?”

Thật lòng mà nói, tôi có hơi bất ngờ.

Giang Noãn nói rằng cô ta thấy tôi bước ra từ một văn phòng luật.

Văn phòng đó nổi tiếng chuyên xử lý các vụ ly hôn.

Tôi mỉm cười, đáp:

“Đến thăm một người bạn thôi. Cậu ấy mới chuyển sang làm ở văn phòng đó.”

Câu trả lời đó cũng không hẳn là nói dối.

Luật sư tôi tìm đúng là vừa mới nhảy việc sang đó.

Là người được bạn tôi giới thiệu.

Bạn của bạn, ít nhiều cũng xem như nửa người quen.

Giang Noãn khựng lại một chút.

Phải một lúc sau, Giang Noãn mới nhấp thêm một ngụm r/ư//ợ/u, khẽ thở ra:

“Làm em hết hồn, em cứ tưởng chị dâu muốn ly hôn với tổng giám đốc Từ thật.”

Vừa nói, cô ta vừa vỗ n/g/ự/c như nhẹ nhõm.

Nhưng trong ánh mắt lại không giấu nổi chút thất vọng.

“Tới lúc tôi thật sự muốn ly hôn, tôi sẽ báo cho cô biết.”

Với Giang Noãn, tôi thật sự không còn hứng thú trò chuyện.

Thế nên tôi đứng dậy, tìm một cái cớ rút lui:

“Xin lỗi, tôi hơi chóng mặt.”

“Nếu lát nữa cô gặp Từ Chu Dã, phiền cô nói với anh ấy một tiếng — tôi về phòng trước.”

Giang Noãn gật đầu đồng ý.

Chỉ là khi tôi vừa về phòng, cô ta cũng quay về phòng.

Cùng với Từ Chu Dã.

Phòng của Giang Noãn là phòng tiêu chuẩn, ở chung với một cô gái khác,

Nằm chéo đối diện phòng tôi và Từ Chu Dã.

Lúc tôi ra ngoài ban công hóng gió, tình cờ thấy cô bạn cùng phòng kia đứng sững ở cửa, sắc mặt đầy ngượng ngùng.

Tôi bước lại gần, vừa đúng lúc nghe được tiếng của Từ Chu Dã và Giang Noãn vọng ra từ bên trong —

Giọng nói mờ ám, đứt quãng:

“Anh… anh nói xem… phải làm sao bây giờ…”

“Chị dâu… chắc là hiểu lầm thôi…”

Cô gái ấy sắp khóc đến nơi, giọng run rẩy đầy lo lắng.

Cũng giống như Giang Noãn, cô ấy vừa mới ra trường, mới bắt đầu thực tập.

Tôi nhận lấy thẻ phòng từ tay cô, sau đó bảo cô gọi nhân viên phục vụ du thuyền đến.

Cửa phòng đã bị khóa trái từ bên trong, quẹt thẻ cũng không mở được.