Tối đó Từ Chu Dã hiếm khi không phải làm thêm.
Từ sớm, anh đã xuất hiện trước công ty tôi, đón tôi tan làm.
Có lẽ đàn ông một khi chột dạ sẽ như vậy.
Hoàn toàn khác hẳn với vẻ bận rộn thường ngày, vừa mở miệng đã nói: “Hôm nay cố tình rảnh để dành thời gian cho em.”
Tôi đè nén cơn buồn nôn trong lòng, cố gượng kéo môi cười.
Trên đường về.
Tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thần trí lơ đãng.
Từ Chu Dã bỗng quay sang hỏi: “Hôm nay có ai nói gì với em không?”
Tôi thu ánh mắt về, giả vờ đùa cợt hỏi lại: “Làm chuyện mờ ám nên mới hoang mang à?”
Tôi vốn không định vạch trần anh ngay lúc đó.
Nhưng chiếc xe đột ngột giảm tốc, chậm lại rõ rệt.
Vẻ mặt bình thản của Từ Chu Dã thoáng qua chút gượng gạo không tự nhiên.
“Vớ vẩn!”
“Ai chột dạ chứ anh không có!”
Người ta khi nói dối, giọng sẽ cố tình to lên.
Giống hệt như Từ Chu Dã lúc này.
Sáng vừa đến công ty,
Đồng nghiệp đã kéo tôi lại, chỉ vào một bài đăng kỳ quặc trên mạng.
【Trong mũ của đồng nghiệp nam có nhét một chiếc quần lót ren.】
【Anh ta nói là của vợ mình.】
【Cả công ty đều tin sái cổ.】
Đồng nghiệp bình luận:
“Giới trẻ bây giờ chơi bạo thật.”
Tôi cũng cười theo,
Cười cái gọi là dữ liệu lớn,
Cười cả chính bản thân mình.
“Mỗi giai đoạn đều có cách chơi riêng của nó, đừng đổ hết lên đầu tuổi trẻ.”
Giống như mỗi lần đàn ông phạm sai lầm,
Luôn có một đám người nhảy ra nói:
“Hắn còn trẻ, chưa chơi chán, chờ chín chắn rồi sẽ tốt thôi.”
“Đàn ông vốn trưởng thành chậm mà.”