Tình Yêu Cũng Biết Mỏi Mệt

Chương 3



Có lẽ là do đã lớn tuổi rồi.

Nỗi buồn hình như chỉ kéo dài trong ba ngày.

Ngoài ngày đầu tiên Từ Chu Dã đến đón tôi,

Những ngày sau anh vẫn như thường lệ, gọi điện báo sẽ tăng ca.

Rồi về nhà rất muộn, trên người vẫn mang theo mùi hương ngọt ngào đó.

Mà tôi cũng không còn phải do dự, do dự xem đó là lần đầu hay là chuyện đã thành thói.

Tôi viện cớ:

“Dạo này em ngủ không ngon.”

“Nếu anh về muộn thì ngủ luôn ở phòng phụ đi.”

Thật ra cũng chẳng hẳn là viện cớ.

Tôi mới phát hiện mình có thai.

Nghén mệt không chịu nổi.

Người lớn tuổi thường nói, có đứa trẻ đến để báo ân, có đứa đến để báo oán.

Tôi không biết đứa bé này đến là để báo ân hay báo oán, chỉ biết là nó đến không đúng lúc.

Tờ phiếu khám thai mà tối hôm đó tôi cố tình đặt trên bàn trà, đã bị tôi xé vụn, ném vào thùng rác.

Từ Chu Dã không biết.

Và có lẽ, sẽ mãi mãi không biết.

Nghe tôi nói vậy, Từ Chu Dã chỉ sững người một giây, rồi không nghĩ nhiều mà gật đầu.

Anh tin tôi, giống như tôi từng tin anh.

Nhưng anh đã quên mất.

Chúng tôi từng hứa với nhau rằng —

Dù có trời sập cũng không ngủ riêng, ngủ riêng là lòng riêng, người cũng sẽ xa dần.

Thế nhưng nếu trái tim từ lâu đã không còn ở đây nữa,

Thì việc miễn cưỡng nằm chung một chiếc giường còn có nghĩa lý gì?

Những chi tiết nhỏ mà tôi chưa từng để tâm, hình như từ lâu đã âm thầm nhắc nhở tôi rồi.

Mỗi lần nhận điện thoại ở nhà, anh đều vô thức né tránh tôi.

Từ phòng ngủ né sang thư phòng, từ phòng khách tránh ra ban công.

Cố ý mà lại như vô tình.

Nói hợp lý mà lại thấy chẳng hợp lý chút nào.

Tôi tự giễu, đặt tay lên bụng — phẳng lì đến mức chẳng ai nhìn ra là đang mang thai.

Thật nực cười.

Rõ ràng là cả hai chúng tôi đều đã mong chờ điều này từ rất lâu.

Từ Chu Dã bắt đầu quen với việc ngủ riêng.

Hiếm hoi lắm mới không phải làm thêm, anh cũng sẽ tắm rửa từ sớm rồi chui ngay vào phòng phụ.

Anh nghiêm túc đưa ra lý do: “Dạo này mệt quá, sợ ngáy làm em khó ngủ.”

Tôi mấp máy môi, không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Chỉ là mỗi lần đi ngang qua phòng phụ, tôi đều có thể nghe thấy giọng anh khi gọi điện — cố tình hạ thấp, khe khẽ.

Vui vẻ, thoải mái.

Có lẽ còn xen cả cảm giác kích thích khi lén lút vụng trộm.

Ai mà biết được.

Tôi cũng dần trở nên thờ ơ.

Thậm chí những ngày này, ngay cả nước mắt cũng không rơi được mấy lần.

Mười năm bên nhau với Từ Chu Dã, giống như một cuộc chạy marathon dài đằng đẵng.

Tôi vẫn nhớ rõ ràng từng gian khổ trong suốt hành trình đã qua.

Đến hôm nay, đi đến bước này,

Cũng chỉ thấy rằng hôn nhân — hình như cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thứ Bảy.

Từ Chu Dã lại tiếp tục tăng ca.

Còn tôi thì đến bệnh viện.

Không hề suy nghĩ quá nhiều.

Đó là quyết định tôi đã đưa ra ngay sau khi phát hiện anh ngoại tình.

Từ Chu Dã chắc chắn không ngờ sẽ gặp tôi ở bệnh viện.

Nên khi bất ngờ đụng mặt ở khúc cua hành lang,

Anh lập tức buông tay cô gái nhỏ ra.

Ánh mắt thoáng qua một tia hoảng loạn.

Nhưng phản xạ vô thức của cơ thể lại là — đưa tay kéo cô ta nép ra phía sau mình.

Cô gái kia cũng nhanh chóng phản ứng lại, chẳng chịu yếu thế mà hơi ngẩng cao đầu,

Một tay khoác lên cánh tay anh, nói ngọt ngào: “Tổng giám đốc Từ, sao vậy ạ?”

Tôi chợt tỉnh ngộ.

Thảo nào hành trình xe của Từ Chu Dã lúc nào cũng sạch sẽ không tì vết.

Thì ra tình nhân được nuôi thẳng trong công ty