Tình Yêu Cũng Biết Mỏi Mệt

Chương 4



Bốn mắt nhìn nhau.

Căng thẳng kéo dài mấy chục giây.

Cuối cùng, Từ Chu Dã cũng rút cánh tay mình ra khỏi tay cô gái kia.

“Vợ à, sao em lại đến bệnh viện?”

“Có chỗ nào không khỏe à?”

Sự quan tâm hời hợt đó nghe thật dư thừa, rất dư thừa.

Tôi chẳng thể nói rõ cảm xúc trong lòng.

Tận mắt nhìn thấy thì vẫn thấy chướng mắt, nhưng tôi vẫn giữ được bình tĩnh.

Vì thế tôi cố kéo môi, nở một nụ cười xem như dễ nhìn, bình thản chào hỏi Từ Chu Dã.

“Trùng hợp ghê, anh cũng ở đây à?”

Vừa nói, ánh mắt tôi như vô tình đảo qua đảo lại giữa Từ Chu Dã và cô gái kia, cuối cùng dừng lại trên người cô ấy.

Từ đầu đến chân, tôi đánh giá một lượt.

Trẻ trung, xinh đẹp.

Trẻ trung, liều lĩnh.

Từ Chu Dã đáp lời một cách lắp bắp:

“Cô ấy… cô ấy thấy hơi khó chịu, nên anh đưa cô ấy đến kiểm tra.

Còn em, sao lại đến bệnh viện một mình?”

Tôi nghĩ, có lẽ mình nên tỏ ra ngạc nhiên và giận dỗi một chút.

Vì thế tôi chỉ tay về phía cô gái kia.

“Vậy… cô ấy là ai?”

Khi giơ tay lên, tôi mới nhận ra đầu ngón tay mình đang khẽ run.

Giống hệt như giọng nói của Từ Chu Dã lúc này.

“Thực tập sinh mới ở công ty.”

“Ngày nào cũng tăng ca với anh, tăng đến mức rối loạn cả ki//nh ng//uyệt.”

Đấy, Từ Chu Dã đã nhanh chóng tìm được một lý do nghe có vẻ chính đáng.

Nhưng thử hỏi có thực tập sinh nào lại đi kể chuyện rối loạn k//inh ng//uyệt với sếp nam không?

Tôi lùi lại một bước, dằn xuống cơn ác cảm trong lòng, bình thản phụ họa theo lời Từ Chu Dã:

“Vậy đúng là anh sai thật rồi.”

Tôi và Từ Chu Dã bên nhau nhiều năm như vậy.

Thật ra chúng tôi rất ít khi cãi nhau, đến cả giận dỗi cũng rất hiếm.

Thế nên anh không nhận ra tôi đang cố kìm nén cảm xúc, chỉ gãi đầu cười cười phụ họa theo:

“Phải rồi, phải rồi.”

“Vậy để anh đưa cô ấy đi khám trước, em ở đây một mình được không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời,

Cô gái kia đã lắc đầu, đôi mắt long lanh ngấn nước.

“Chị dâu, tất cả là do em.”

“Em chưa bao giờ tự đến bệnh viện một mình, nên mới nhờ tổng giám đốc Từ đi cùng.”

“Tổng giám đốc Từ, anh đi với chị dâu trước đi.”

Miệng thì nói vậy,

Nhưng tay cô ta vẫn nắm chặt vạt áo của Từ Chu Dã, không hề có ý buông ra.

Sắc mặt Từ Chu Dã trầm xuống.

Ánh mắt đầy trách móc quét qua tôi, rồi lại nhanh chóng dời đi.

Phải rồi.

Tôi rõ ràng chẳng hề tỏ ra quá đáng hay làm loạn gì, vậy mà anh lại có thể trách tôi được sao?

“Không sao đâu.”

“Tôi không cần anh đi cùng, chỉ là bệnh vặt thôi.”

“Anh đưa cô ấy đi khám trước đi, đừng để lỡ số.”

Vừa nói, tôi vừa chỉ lên màn hình điện tử trước cửa khoa phụ sản đang nhấp nháy số thứ tự.

Nghe tôi nói vậy, sống lưng căng cứng của Từ Chu Dã mới thả lỏng.

“Ừ.”

“Vậy nếu có gì thì gọi cho anh.”

Lần này, lời dặn dò của anh là thật lòng.

Bên nhau bao năm như vậy, tôi đủ nhạy để nhận ra điều đó.

Có lẽ là vì tôi không “làm ầm lên” như anh nghĩ.

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Rồi vòng qua hai người họ, đi thẳng về phía phòng phẫu thuật.

Từ Chu Dã hoàn toàn không nhận ra —

Tôi đã rất, rất lâu rồi không chủ động liên lạc với anh nữa.

Không gọi điện, không nhắn tin.

Thậm chí ngay cả khi ở nhà, cũng hiếm khi trò chuyện.