Tình Yêu Cũng Biết Mỏi Mệt

Chương 5



Làm xong p/h/ẫu t/h/uật bước ra ngoài, trời cũng gần tối.

Từ Chu Dã đã gọi cho tôi mấy cuộc.

Trong lúc theo dõi sau mổ, tôi có thấy, nhưng không muốn nghe máy.

Khi tôi về đến nhà, hiếm hoi lắm Từ Chu Dã cũng có mặt.

Càng hiếm hơn là anh đang đeo tạp dề, bận rộn trong bếp nấu nướng.

“Sao em về muộn vậy?”

“Anh gọi mãi mà em không nghe máy, lo c//h///ế/t đi được.”

Chỉ là miệng nói vậy thôi.

Nếu thật sự lo cho tôi, anh đã làm như trước kia — gọi cho từng người bạn thân bên tôi, tìm cho bằng được.

Bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi kỹ càng, đặc biệt phải giữ tâm trạng thật tốt.

Tôi mím môi, đáp qua loa mấy câu.

Từ Chu Dã cũng chẳng thật lòng lắng nghe.

Anh luống cuống mang các món ăn đặt lên bàn, kéo ghế ra, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

“Anh làm món em thích nhất — thịt bò nấu cay và lẩu cay kiểu Tứ Xuyên.”

“Nếm thử đi.”

Tôi không thử.

Đũa còn chưa chạm vào.

Không phải vì bác sĩ dặn kiêng.

Mà vì tôi vốn dĩ không thích ăn cay, từ trước đến giờ chưa từng thích.

Hồi đó ăn là vì Từ Chu Dã thích, nên tôi mới ăn theo.

“Hay là uống chút canh trước nhé?”

“Chiều nay anh còn ra chợ mua xương tươi về ninh đấy.”

Sự ân cần của Từ Chu Dã khiến tôi không nhịn được muốn bật cười.

Tôi nhớ lần cuối cùng anh ấy đeo tạp dề, nấu ăn hầm canh cho tôi,

Đã là chuyện từ trước khi chúng tôi kết hôn.

Khi đó, chúng tôi bắt đầu bàn đến chuyện sính lễ.

Anh nhiệt tình nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn,

Trong từng lời nói đều ngấm ngầm ám chỉ tôi — liệu có thể giảm bớt sính lễ không.

Lúc đó, chúng tôi đã bên nhau năm năm.

Năm năm.

Anh nắm rõ tâm lý tôi một cách rành rọt.

Biết tôi sẽ không để bụng, cũng biết tôi sẽ ra sức thuyết phục gia đình.

Câu “Đàn ông có tiền là sẽ thay lòng” —

Lần đầu tiên, đối với tôi, câu nói ấy trở nên chính xác đến đáng sợ.

Hôm đó là lần thứ hai tôi gặp lại cô gái kia.

Khoảng nửa tháng sau.

Tại đám cưới của bạn cùng phòng đại học của Từ Chu Dã.

Cũng là kết thúc một mối tình dài.

So với lúc trước tôi và Từ Chu Dã tổ chức vội vàng để tiết kiệm chi phí,

Đám cưới lần này được chuẩn bị hết sức chu đáo, đến từng chi tiết đều đầy tâm ý.

Bạn học, bạn bè đến rất đông.

Tôi bị kéo đi chuyện trò khắp nơi, trong lúc đó Từ Chu Dã đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Không phải tôi cố tình đi tìm anh.

Tôi chỉ thấy thắc mắc — tại sao cô gái kia cũng xuất hiện ở đây.

“Cô ấy á…”

“Là em họ của Lão Vương đấy, Từ Chu Dã không nói với cậu à?”

“Nghe bảo chính anh Từ nhà cậu là người sắp xếp cho cô ấy vào công ty đó.”

Người bạn học nói với vẻ hơi ngạc nhiên.

Tôi khựng lại.

Bàn tay buông thõng bên người bất giác siết lại.

Lão Vương — nhân vật chính trong lễ cưới hôm nay.

Bảo sao…

Bảo sao cô gái ấy lại có mặt ở đây.

Tôi không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lại dấy lên từng đợt nghi vấn chồng chất.

Cho đến khi tôi đi vào nhà vệ sinh,

Tận mắt bắt gặp Từ Chu Dã đang cùng Lão Vương đứng ngoài hành lang h/ú/t t/h//u/ốc, nói chuyện thì thầm với nhau.

Lúc đó hôn lễ còn chưa bắt đầu,

Các phù rể đều đang ở cửa tiếp khách.

“Lát nữa Giang Noãn cũng sẽ đến.”

“Cậu cẩn thận chút, đừng để Linh nghe thấy.”

Ồ.

Linh Thính là tôi.

Từ Chu Dã khẽ cười một tiếng.

“Linh Thính đơn giản ch** đi được, không biết gì đâu.”

“Lần trước tôi đưa Giang Noãn đi bệnh viện, cô ấy nhìn thấy mà cũng chẳng nói gì.”

“À đúng rồi, còn cậu thì sao?”

“Tôi nghe Giang Noãn nói, cậu đưa bạn cô ấy vào công ty của các cậu rồi à?”

Buổi lễ cưới sau đó rực rỡ lung linh.

Nhưng tất cả đều là giả.