Từ Chu Dã chọn cho tôi không ít quần áo.
Anh chột dạ đến mức chỉ có thể dùng cách cà thẻ mua sắm để mong tôi quên đi chuyện vừa rồi.
Mà tôi thì cũng không định vạch trần ngay lúc này.
Thế nên dứt khoát giả vờ như chưa từng nghe thấy gì cả.
Chỉ là mỗi khi anh muốn hôn tôi, tôi đều tìm cớ né tránh.
Khi còn yêu nhau, Từ Chu Dã cũng luôn như thế.
Nghĩ rằng chỉ cần những cử chỉ thân mật là có thể giải quyết mọi vấn đề giữa hai người.
Giống như câu “đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành,” tưởng rằng mọi mâu thuẫn vợ chồng đều có thể hóa giải bằng vài phút gần gũi.
Lúc đó, tôi cũng từng cho rằng cãi cọ chỉ là chuyện nhỏ, không phải chuyện nguyên tắc thì có thể bỏ qua.
Nhưng bây giờ…
Tôi không làm được nữa.
Tôi hiểu rõ, tôi vẫn yêu anh.
Yêu cái anh Từ Chu Dã khi xưa — người chỉ biết yêu một mình tôi.
Tôi cũng hiểu rất rõ, anh vẫn yêu tôi — nhưng điều đó chẳng thể ngăn anh phản bội tôi.
Buổi tối, khi đang ăn cơm, Từ Chu Dã cuối cùng vẫn không nhịn được.
Anh chủ động mở lời giải thích.
Nói đúng hơn là muốn chiếm thế chủ động, ra tay trước.
“Vợ à, anh cảm thấy… em không còn yêu anh nữa.”
Vừa nói, anh vừa bóc tôm đặt vào bát tôi.
Tôi sững người, miếng thịt kho đang gắp dở rơi trở lại bát.
Tim nhói lên một cái.
Tôi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh, hỏi lại:
“Sao anh biết?”
Nụ cười của tôi chắc đã khiến Từ Chu Dã sợ hãi.
Anh hoảng hốt bật dậy khỏi ghế, quỳ một gối xuống ngay trước mặt tôi.
“Chiều nay lúc đi mua sắm, những lời đồng nghiệp anh nói, em chẳng để tâm gì cả.”
“Em không nghi ngờ anh, cũng không hỏi anh điều gì.”
“Em chẳng còn để ý đến anh nữa.”
Trong nhà hàng có rất đông người, ai nấy đều quay lại nhìn.
Giống hệt cái ngày năm xưa, Từ Chu Dã quỳ gối cầu hôn tôi.
Lý do mà Từ Chu Dã đưa ra là — anh đã mua cho tôi vài bộ nội y.
Ren, viền hoa, để “tăng thêm chút lãng mạn cho vợ chồng.”
Kết quả là có lẽ lúc bóc gói hàng không để ý.
Chi tiết cụ thể thế nào, tôi không nghe.
Vì tôi biết, đó là giả.
Nghe cũng chẳng lọt tai nổi.
Tôi chỉ cười nhạt, ứng phó bằng một câu:
“Không hỏi anh, là vì em hoàn toàn tin tưởng anh. Em tin anh sẽ không bao giờ phản bội em.”
Để Từ Chu Dã yên lòng.
Hoặc nói đúng hơn là… để anh mất cảnh giác.
Tối hôm đó,
Từ Chu Dã không chút ngạc nhiên khi đưa cho tôi một bộ nội y ren.
Anh muốn có được kết quả này.
Còn tôi — cũng thuận theo ý anh.
Vừa cười vừa mắng yêu một câu, đuổi anh ra khỏi phòng ngủ chính:
“Đến tháng rồi, không mặc.”
“Về phòng phụ của anh đi.”
Đúng vậy.
Từ lúc chúng tôi ngủ riêng, Từ Chu Dã chưa bao giờ nhắc đến chuyện quay lại ngủ chung nữa.
Anh có những đêm dài đầy tâm sự của riêng mình,
Còn tôi có những kế hoạch tính toán riêng của mình.
Từ Chu Dã nhún vai, làm ra vẻ như đã nhìn thấu tất cả.
“Anh biết mà, em chắc chắn sẽ không mặc.”
“Cho nên lúc vừa bóc ra anh đã thấy hối hận rồi.”
Từ Chu Dã có thể bịa ra lời nói dối đến mức ấy, đúng là cũng đã tốn không ít tâm tư.
Cánh cửa phòng ngủ chính được anh nhẹ nhàng khép lại từ bên ngoài.
Nụ cười trên môi tôi cuối cùng cũng sụp xuống.
Không thể gọi là đau lòng.
Nhưng vẫn không kìm được mà nghĩ đến những ngày mới cưới.
Kỳ ki/n/h ng/u//yệt của tôi, Từ Chu Dã còn nhớ kỹ hơn cả tôi.
Vậy mà bây giờ, lệch đến mấy ngày, anh cũng chẳng buồn hỏi.
Năm năm thoáng qua.
Nghĩ lại, cảm giác như tỉnh dậy từ một giấc mộng.