Tình Yêu Đã Qua

Chương 1



1

Lúc tôi bò dậy khỏi giường, Ôn Tử Ngang vẫn còn ngủ say.



Dưới đất là một mớ hỗn độn, đôi tất dài của tôi thì chẳng còn nhìn nổi nữa.



Nhưng sáng nay công ty có một cuộc họp quan trọng.

 

Tôi chậc lưỡi, xoa thắt lưng đau nhức rồi đi lục ngăn kéo. Rõ ràng lần trước tôi còn để một đôi ở đây, thế mà tìm mãi chẳng thấy.

 

Lúc này, phía sau vang lên một tiếng huýt sáo, giọng Ôn Tử Ngang đầy trêu chọc:



"Chị à, dáng vẫn đẹp như ngày nào."

 

Tôi chẳng buồn để ý: "Tất của tôi đâu?"

 

Anh ta nhíu mày nghĩ ngợi, trông có vẻ thờ ơ:



"Hình như lần trước bị Sa Sa hay Lili bên A Đại lấy mất rồi?"



"Không nhớ nữa."

 

Tay tôi thoáng khựng lại giữa chừng.



Dù chẳng phải lần đầu nghe thấy những lời này, nhưng lòng vẫn đau âm ỉ, chỉ có thể tự giễu bản thân.

 

Chừng ấy năm còn chưa hiểu ra sao?



Trong lòng anh ta, tôi chưa bao giờ là người đặc biệt.

 

Tôi thở dài, đứng dậy mặc quần áo.



Nhưng Ôn Tử Ngang lại vỗ nhẹ xuống bên cạnh mình, như một con mèo lớn lười biếng, ý tứ đầy ám muội:



"Chị à, đi sớm thế làm gì?"

 

"Sáng nay công ty có họp."

 

Anh ta liếc tôi một cái, bĩu môi: "Lại vì miếng đất đó à? Khổ cực thế làm gì? Chị ở lại với tôi sáng nay, miếng đất đó là của chị."

 

2

Đến công ty thì đã là buổi chiều.

 

Toàn thân tôi đau nhức, vừa ngồi xuống thì ba gọi đến, giọng điệu đầy khen ngợi:



"Miên Miên, miếng đất đó lấy được rồi, lần này con làm rất tốt. Phải bám chặt thiếu gia nhà họ Ôn, sau này em trai con còn phải nhờ vào con đấy."

 

Tôi cầm điện thoại, nhìn vào gương.



Trong gương là gương mặt của một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi, tràn đầy chua chát.

 

"Ba, con không còn trẻ nữa. Bên cạnh Ôn Tử Ngang đầy những cô gái mười tám đôi mươi, ba nghĩ con lấy gì để giữ được anh ta?"

 

Bên kia điện thoại rõ ràng khựng lại.

 

"Với lại, đây e là lần cuối Ôn Tử Ngang còn chịu nể mặt con."

 

"Tại sao?"



Giọng ba tôi lập tức trở nên căng thẳng: "Giang Miên, có phải con đắc tội với nó rồi không? Mau đi xin lỗi đi! Em trai con…"

 

Tôi siết chặt điện thoại.



Người thân của tôi tham lam đến tột cùng, trong mắt họ, chỉ cần tôi chịu ngủ với Ôn Tử Ngang thì có thể đổi lấy tài nguyên cho gia đình.



Tôi có thể là bất cứ thứ gì, chỉ trừ một con người.

 

Nỗi nhục nhã cuồn cuộn dâng trào, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống.

 

"Vì Tống Miên sắp trở về."

 

Tôi không muốn nói thêm gì nữa, cúp máy.

 

Bên ngoài, thư ký rụt rè gõ cửa:



"Tổng giám đốc Giang, quà của ngài đã chuẩn bị xong, ngài có muốn xem qua không?"

 

Tôi lau nước mắt, ra hiệu cho cô ấy mang vào.

 

Chiếc đồng hồ trong hộp rất đẹp, cũng rất đắt - Vacheron Constantin Flying Dutchman.

 

Giống như tôi…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Chiếc thuyền bay Hà Lan mãi mãi không tìm thấy bến đỗ.

 

3

Đây chính là mối quan hệ giữa tôi và Ôn Tử Ngang.



Gọi là tình nhân cũng được, nói là trao đổi lợi ích cũng chẳng sai.



Chỉ là, có lẽ trong số những người phụ nữ bên cạnh anh ta, tôi là người nghe lời nhất.

 

Dù sao thì, ba tôi có việc nhờ vả nhà họ Ôn, từ cấp ba tôi đã bị dặn dò đi dặn dò lại:



"Phải hầu hạ thiếu gia nhà họ Ôn cho thật tốt."

 

Tôi giúp anh ta xách cặp, làm bài tập, thu dọn đống rắc rối.



Ban đầu, anh ta ghét bỏ tôi, chỉ trỏ sai bảo.



Về sau, lại lén đi đánh hội trưởng đàn anh từng quấy rối tôi một trận.

 

Tôi đã nghĩ mình là người đặc biệt.

 

Tôi nhìn anh ta dần trưởng thành, trở thành một thiếu niên anh tuấn mê hoặc lòng người.



Nhìn xung quanh anh ta ngày càng có nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh.



Nhìn anh ta rõ ràng đêm trước vừa mới lêu lổng cùng một hoặc vài cô gái trong số đó, hôm sau lại có thể thản nhiên khoác vai tôi, cười đắc ý:



"Nhớ kỹ đi, đây là chị tao."

 

Bàn tay anh ta ấm áp đến mức khiến tôi suýt rùng mình.



Tôi mở mắt trừng trừng nhìn trái tim mình sa lầy, nhưng vẫn cố giấu nó đi thật cẩn thận.

 

Cho đến đêm hôm đó, anh ta uống say, gọi tôi đến đón.

 

Khó khăn lắm mới đưa con mèo say về nhà, tôi đang định rời đi thì bị anh ta kéo lại.



Anh ta nheo mắt, nửa tỉnh nửa mê, nhưng ánh nhìn lại đầy thâm tình:



"Miên Miên."

 

Khi nụ hôn của anh ta rơi xuống.



Tôi đã không đẩy ra.

 

Không có tỏ tình, không có hoa, chỉ có đau đớn.



Nhưng tôi lại cam tâm tình nguyện.

 

Nhưng tôi không ngờ, sáng hôm sau, ánh mắt Ôn Tử Ngang nhìn tôi lại khinh miệt đến thế.

 

"Giang Miên, cô đúng là…"

 

Đúng là cái gì?

 

Tôi mờ mịt ngồi dậy, thậm chí còn chưa kịp xấu hổ, Ôn Tử Ngang đã thẳng thừng đi tắm, thay quần áo, rồi rời đi.

 

Cánh cửa bị đóng sầm lại, tạo ra một tiếng "rầm" vang dội.



Anh ta thậm chí chẳng thèm nhìn tôi thêm một lần.

 

Tôi ngồi thẫn thờ trên giường rất lâu, không biết mình đã làm sai điều gì.

 

Sau này tôi mới biết—



Đêm hôm trước, ba tôi đã đến cầu xin anh ta rót vốn cho công ty đang trên bờ vực sụp đổ.

 

Rất lâu sau này tôi mới biết—



Hóa ra, cái tên mà anh ta gọi đêm đó… là Miên Miên của Tống Miên.

 

Anh ta chưa từng yêu tôi.

 

Chút rung động ngây ngô thuở thiếu thời, thậm chí còn chưa kịp đ.â.m chồi, đã bị bóp c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

Từ đó trở đi, anh ta chỉ gọi tôi là chị.

 

Như thể đó là một kiểu—



Sự sỉ nhục từ trên cao mà chỉ anh ta mới có thể ban phát.