Toàn thân tôi ướt sũng, chiếc váy trắng cúp n.g.ự.c nhuốm đầy vết bẩn, dính sát vào cơ thể.
Lớp trang điểm kỹ càng nhòe nhoẹt, rượu chảy dài theo gương mặt, khiến tôi trông vô cùng thảm hại.
"Aiya, xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu."
Là Hách Kiều, đại tiểu thư nhà họ Hách, cũng là bạn thân của Tống Miên.
Tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Ôn Tử Ngang đang vắt vẻo trên ghế sofa, Tống Miên dịu dàng nép trong lòng anh ta, đúng lúc bày ra vẻ mặt kinh ngạc hoàn hảo.
"Chị Giang? Sao chị lại đến đây?"
Cô ta về nước từ khi nào?
Tôi không muốn để cô ta thấy bộ dạng nhếch nhác này, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều đang chờ xem trò vui.
Thậm chí không một ai chìa tay ra đỡ tôi.
Giọng của Hách Kiều vang lên rõ nhất:
"Nói thật nha chị Giang, có tuổi rồi thì đừng đi giày cao gót nữa, xem đi, ngã một cái còn ra chào năm mới luôn đấy."
"Đáng tiếc bọn tôi không phải thiếu gia Ôn, không có đất tặng chị đâu."
Tiếng cười lập tức rộ lên, bọn họ trao nhau ánh mắt ám muội, hứng thú chờ xem tôi xấu mặt.
Cho đến khi mọi âm thanh dần lắng xuống.
Ôn Tử Ngang nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt như thể tôi làm mất mặt anh ta.
"Cô đến làm gì?"
Đến lúc này, tôi còn không hiểu thì đúng là ngu ngốc.
Đây vốn dĩ là một màn kịch mà đám người bên cạnh anh ta đã cùng nhau sắp đặt—một món quà "đặc biệt" dành cho đại tiểu thư Tống Miên nhân ngày cô ta về nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đứng dậy, nhưng ngay khi vừa nhấc chân, mắt cá liền đau nhói, suýt nữa ngã xuống lần nữa.
Tay tôi chống xuống đất, những mảnh kính vỡ đ.â.m sâu vào lòng bàn tay, đau đến mức toàn thân run lên.
"Tôi… đến tặng anh quà sinh nhật."
"Không cần."
Anh ta liếc nhìn hộp quà trong tay tôi, giọng điệu nhạt nhẽo:
"Loại đồ này tôi có nhiều lắm, cô giữ lại đi. Tôi bảo tài xế đưa cô về."
Điều hòa trong phòng bật rất cao, nhưng tôi lại cảm thấy lạnh đến thấu xương, không ngừng run rẩy.
Khoảnh khắc tôi khép cửa lại—
Tiếng cười vang dội một lần nữa rộ lên trong phòng.
Từng chút, từng chút một, trái tim tôi hoàn toàn chìm xuống.
Tối hôm đó, tôi nhận được một đoạn video.
Trong video, Ôn Tử Ngang mang theo hơi men, giữa tiếng huýt sáo và cổ vũ của mọi người, ôm lấy Tống Miên, hôn đến dây dưa quấn quýt.
Anh ta không ngừng gọi cái tên ấy:
"Miên Miên, Miên Miên…"
Cưng chiều như trân bảo.
Tôi cứ nhìn mãi, nhìn mãi, rồi bỗng bật cười.
Nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
Ôn Tử Ngang chưa bao giờ hôn tôi trước mặt người khác.
Có lẽ trong mắt anh ta, tôi chỉ là một món đồ cũ đã quen dùng suốt bao năm—
Bỏ thì tiếc, giữ lại thì vô vị.
Ngay sau đó, điện thoại rung lên.
Là một tin nhắn.
Người kia hỏi tôi:
"Cô nghĩ mình là cái thá gì?"
Đúng vậy, tôi là gì chứ?
Một trò cười mà thôi.
5
Tôi đỗ xe dưới chân cầu, rồi đi bộ lên cầu.
Trước mặt là dòng xe cộ tấp nập, sau lưng là dòng sông tĩnh lặng chảy mãi không ngừng.
Những người trong giới của bọn họ chẳng bao giờ thích những nơi đông đúc.
Luôn cảm thấy như thế sẽ làm bẩn đi thân phận của mình.
Nhưng tôi thì ngược lại, tôi thích nhìn ngắm con người.
Tôi nhìn thấy đôi tình nhân nhỏ hôn nhau quấn quýt trong xe.
Nhìn thấy những người lao động mệt mỏi tựa đầu vào cửa sổ xe buýt, gương mặt tràn đầy sự chán chường.
Nhìn thấy cô gái mặt V-line trên chiếc siêu xe mui trần, hớn hở đón lấy chiếc túi Hermes được đưa cho.
Bọn họ còn trẻ, còn chưa hiểu rằng—
Mỗi món quà mà số phận ban tặng, thực ra từ lâu đã được định sẵn một cái giá.