Nét chữ trên đó, lại chính là do Ôn Tử Ngang tự tay viết.
Tim tôi như bị ai đó siết chặt, vừa chua xót vừa đau đớn, chỉ muốn xông ra ngoài hét lên vài tiếng mới có thể phát tiết.
Tống Miên ngồi trước mặt tôi, vẻ mặt giả tạo tràn đầy quan tâm, trang điểm tinh xảo đến hoàn mỹ.
"Tôi sắp đính hôn với Tử Ngang rồi. Bao năm qua, thật cảm ơn chị đã chăm sóc anh ấy, chị gái à—"
Giọng cô ta kéo dài, mềm mại như tơ.
"Chuyện năm đó, vẫn phải cảm ơn chị. Nếu không có chị, làm sao anh ấy lại một lòng một dạ với tôi như vậy được."
"...Chúc mừng." Tôi nghiến chặt răng, toàn thân run rẩy.
"Ôi chao, chị còn giận à?"
Tống Miên đánh giá tôi, vươn tay bóp cằm tôi, khinh miệt vỗ nhẹ lên mặt tôi.
"Bấy nhiêu năm rồi mà vẫn chưa biết thân biết phận à?"
"Làm chó thì phải có dáng của chó."
"Muốn giành Tử Ngang với tôi, chị nghĩ mình là thứ gì?"
Đúng vậy.
Những kẻ như chúng tôi từ trước đến nay, chẳng qua chỉ là quân cờ trong cuộc tình của bọn họ, như một con ch.ó hoang, gọi đến thì đến, xua đi thì đi.
Tôi từng phản kháng, nhưng mỗi lần như thế chỉ đổi lại những trừng phạt càng tàn khốc hơn.
Chừng ấy năm, bài học vẫn chưa đủ sao?
"Những năm qua chị bám theo Tử Ngang, tôi không tính toán với chị."
"Dù sao so với mấy kẻ ngoài kia, chị cũng sạch sẽ hơn một chút."
"Nhưng bây giờ tôi đã trở về, chị phải cút thật xa, hiểu chứ?"
Nói xong, Tống Miên ghét bỏ dùng khăn giấy lau tay, sau đó tiện tay ném thẳng vào mặt tôi.
Lúc cô ta xoay người rời đi.
Tôi cuối cùng cũng không kìm chế được cơn giận trong lòng.
"Cô sợ tôi nói ra sự thật năm đó sao?"
Bước chân Tống Miên dừng lại.
"Sợ Ôn Tử Ngang biết cô đã lừa dối anh ta?"
"Cô nghĩ nếu anh ta biết—"
Nhưng cô ta chậm rãi quay lại, trên gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng ngọt ngào.
"Cứ đi mà nói thử xem, xem anh ấy có tin chị không?"
"À, suýt nữa thì quên mất, tro cốt của mẹ chị đang ở chỗ tôi."
Cô ta giơ ngón trỏ lên, khẽ lắc lắc.
"Đợi đến ngày tôi và Tử Ngang kết hôn, tro cốt của bà ấy sẽ được giao lại cho chị."
"Nhưng nếu chị làm điều gì không nên làm..."
"Vậy thì tôi cũng không biết nó sẽ đi đâu nữa đâu."
"Giang Miên, chị là người thông minh, tôi tin là chị biết mình phải làm gì."
Tro cốt?
Tôi chợt ngẩng phắt đầu lên.
Bấy nhiêu năm qua, cha và mẹ kế luôn dùng tro cốt của mẹ để ép tôi làm đủ thứ chuyện tôi không muốn làm.
Không ngờ, nó lại ở trong tay Tống Miên?
Cha tôi vì muốn nịnh bợ người khác đến cả chuyện như vậy cũng có thể làm được sao?
Tôi không thể nhịn được nữa, giơ tay định tát cô ta một bạt tai!
"Tống Miên, con tiện nhân này!"
Nhưng tay tôi đột nhiên bị ai đó giữ chặt từ phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay sau đó, một lực mạnh quăng tôi xuống đất.
"Giang Miên! Cô đang làm gì vậy!"
Ôn Tử Ngang không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa.
Vừa hay trông thấy cảnh tôi giơ tay muốn đánh Tống Miên.
Cô ta cố ý!
Tôi ngã mạnh xuống đất, cổ chân bị trật từ trước lại đau nhói dữ dội, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra từ trán.
Nhưng người đàn ông tôi yêu suốt mười năm qua lại chỉ bước đến ôm Tống Miên vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô ta.
Thậm chí, không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.
Tống Miên vùi vào lòng anh ta, yếu ớt thút thít.
"Tử Ngang, em chỉ muốn đến đưa thiệp mời, nhưng mà..."
Ôn Tử Ngang cúi đầu nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt tràn đầy khinh miệt và lạnh lùng.
"Người ta nói cô vô liêm sỉ, ham hư vinh, tôi còn không tin."
"Hôm nay Miên Miên có lòng tốt đến đưa thiệp mời cho cô."
"Nếu tôi không tình cờ đến kịp lúc, cô định làm gì cô ấy?"
"Giang Miên, cô khiến tôi quá thất vọng rồi."
Khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy tiếng lòng mình hoàn toàn vỡ vụn.
Toàn thân không ngừng run rẩy.
Từ góc độ anh ta không thấy, tôi nhìn thấy nụ cười đắc ý của Tống Miên.
Cô ta khẽ mấp máy môi.
"Tro cốt."
Tôi cuối cùng vẫn không thể nói ra điều gì.
Buồn cười thật.
Người đàn ông tôi yêu suốt bao năm, mù mắt, mù cả lòng.
Anh ta chưa bao giờ tin tưởng tôi dù chỉ một chút.
Tống Miên, Ôn Tử Ngang, các người sẽ phải trả giá.
Sau khi bọn họ rời đi.
Tôi rốt cuộc không thể chịu đựng nổi nữa, giơ chiếc bình hoa trên bàn, ném mạnh xuống đất.
Mảnh sứ và nước văng tung tóe nhưng tôi vẫn chưa thấy hả giận, tiếp tục quét hết mọi thứ trên bàn xuống sàn nhà.
Một mình tôi ngồi trong văn phòng từ chiều đến tối.
Cuối cùng, tôi nhắn tin cho một số điện thoại.
"Chu tiên sinh, tôi đã nghĩ xong tôi muốn gì rồi."
Bên kia rất nhanh gửi đến một địa chỉ.
Lúc tắt màn hình điện thoại, tôi chậm rãi thở ra một hơi dài.
11
Ban đầu tôi không hiểu tại sao chỉ là một cái giấy tờ nhỏ, mà Chu Cẩn, một thiếu gia như vậy, lại phải đích thân xuống đây lấy.
Cho đến khi anh ta ngồi xuống trước mặt tôi.
"Vậy, cô Giang, cô có điều gì muốn không?"
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi theo bản năng căng cứng người lại.
Khí thế của một người đã ở vị trí cao quá lâu thật sự rất đáng sợ, khiến người ta lúc nào cũng nghi ngờ bản thân có phải vừa nói sai điều gì hay không.
"Chu tiên sinh, tôi muốn nhờ anh một việc. Nhà họ Tống đang tranh giành một mảnh đất với gia đình tôi."
Tôi l.i.ế.m đôi môi khô khốc của mình.
"Xin anh lấy mảnh đất đó về, rồi đưa cho nhà họ Tống."
Ánh mắt anh ta quá đỗi áp bức, khiến tôi cảm thấy mọi suy nghĩ của mình đều bị nhìn thấu.
Thôi thì cứ nói thẳng.
"Tôi chỉ muốn lấy lại tro cốt của mẹ tôi mà thôi."