Thật lòng mà nói, tôi không thích giao thiệp với những người như Chu Cẩn.
Bọn họ đều là cáo già, một khi đã xuất hiện trước mặt tôi, chắc chắn đã điều tra rõ ràng về gia thế của tôi từ lâu.
Cha tôi là kiểu đàn ông "phượng hoàng" điển hình, thời đại học đã tốn đủ tâm tư để cưới được mẹ tôi—một tiểu thư nhà giàu vừa ngốc vừa ngọt.
Từ đó, ông ta dựa vào thế lực nhà vợ mà thăng tiến như diều gặp gió.
Những năm tháng tuổi thơ hạnh phúc của tôi ngắn đến đáng sợ.
Mẹ là người phụ nữ dịu dàng nhất mà tôi từng gặp.
Nhưng đáng tiếc, cha tôi thay lòng đổi dạ.
Mẹ tôi giống như một dây tơ hồng yếu ớt, mất đi tình yêu của ông ấy, bà cũng nhanh chóng héo mòn.
Bà sống không nổi nữa.
Ngôi nhà trong ký ức của tôi luôn trống trải và lạnh lẽo.
Mẹ mặc một chiếc váy trắng, trông như một hồn ma đã mất đi người mình yêu.
Vào ngày sinh nhật mười tuổi của tôi, bà vuốt ve mặt tôi, ánh mắt đầy áy náy.
"Miên Miên, mẹ phải đi trước đây. Xin lỗi con, mẹ mệt quá rồi."
Tôi khóc lóc cầu xin bà đừng đi.
Nhưng khi tan học về, chờ đón tôi chỉ là t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của bà.
Ông ngoại đau đớn vì mất con gái, chẳng bao lâu sau cũng qua đời vì tai nạn xe hơi.
Toàn bộ tài sản rơi vào tay cha tôi.
Chỉ một tháng sau, mẹ kế đã vác cái bụng bầu tiến vào nhà.
Tôi không muốn trở thành một người như mẹ.
Tôi muốn tất cả bọn họ phải trả giá.
"Cô Giang," Chu Cẩn chậm rãi mở miệng, "Tôi nghe nói cô đã theo bên cạnh Ôn thiếu nhiều năm. Anh ta không giúp cô lấy lại tro cốt sao?"
Tôi im lặng một lúc.
Chu Cẩn cũng không vội, chỉ từ tốn dùng thìa khuấy ly cà phê.
"Không có gì không thể nói. Anh ta cho rằng tôi đã phản bội anh ta, nên mặc kệ gia đình tôi dùng tro cốt để tiếp tục khống chế tôi."
Nói đến đây, sống mũi tôi chợt cay cay.
Tôi nghiến răng, cố gắng kìm nén thật lâu mới đè nén được cảm xúc xuống.
"Xin lỗi cô Giang," Chu Cẩn nói, "Việc cô xuất hiện trước mặt em trai tôi khiến tôi rất khó không nghi ngờ cô."
"Tôi không thể chắc chắn liệu cô có phải do nhà họ Ôn phái tới hay không. Vì vậy, yêu cầu của cô, rất tiếc tôi không thể đáp ứng."
Móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác nhục nhã quen thuộc lại ập đến.
"Anh sớm muộn gì cũng sẽ đối đầu với nhà họ Ôn, đúng không?"
Tôi cắn răng, ngước mắt nhìn anh ta.
"Nếu đã như vậy, chỉ là một mảnh đất thôi, nhà họ Ôn thậm chí không bị tổn thất gì cả. Tôi không thấy điều này có ảnh hưởng gì đến nhà họ Chu."
"Hay là, cái gọi là 'cảm ơn' của anh chỉ là lời nói suông?"
Chu Cẩn khẽ nhếch môi.
"Tôi có thể giúp cô," anh ta cuối cùng cũng lên tiếng.
"Nhưng, nếu tôi phát hiện cô cố tình tiếp cận em trai tôi…"
"Cô Giang, tôi sẽ khiến cô hối hận vì đã được sinh ra trên thế giới này."
Cho đến khi anh ta rời đi, tôi mới nhận ra sống lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sau này tôi mới hiểu.
Chu thiếu gia đích thân đến đây, tất nhiên không phải vì hứng thú với tôi.
Mà là để xem, rốt cuộc tôi có điểm gì khiến Chu Lật bận tâm đến thế.
12
Tôi dứt khoát rủ cô bạn thân Phương Hân đi suối nước nóng thư giãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hôm đó sau khi gặp Chu Cẩn, tôi và anh ta đã trao đổi WeChat.
Nhưng không ngờ, ngày hôm sau, Chu Lật lại lén lút thêm tôi vào danh bạ.
Vừa vào, cậu ta đã gửi một biểu tượng nhỏ đang khóc quỳ gối.
"Giang Giang, tôi sai rồi."
"Tôi thật sự sai rồi."
"Tôi không nên tự ý cứu người, làm rách váy của chị, còn khiến chị lên hot search."
"Xin chị đấy, cho tôi một cơ hội chuộc lỗi đi."
"Tối nay tôi mời chị ăn cơm, được không?"
Tin nhắn liên tục rung lên làm tay tôi tê dại.
Nhiệt huyết của người trẻ tuổi thật sự quá đáng sợ.
Cậu ta nhất quyết không chịu gọi tôi là "chị", mà cứ khăng khăng gọi "Giang Giang", ý đồ đã quá rõ ràng.
"Làm ơn đi, cho tôi một cơ hội!"
"Anh tôi về nhà đánh tôi một trận nhừ tử, còn mắng tôi là đồ mù nữa!"
Vừa gửi tin nhắn, cậu ta vừa kèm theo biểu cảm khóc lóc thảm thương, còn chụp luôn vết bầm tím trên mắt khoe với tôi.
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Rõ ràng đã là sinh viên năm cuối đại học rồi, sao vẫn còn ngốc nghếch thế chứ?
Phương Hân ghé đầu sang, tò mò nhìn tôi.
"Cậu đang nhắn tin với ai mà vui vậy?"
Tôi xoay màn hình điện thoại về phía cô ấy.
"Em trai của Chu Cẩn."
"Cái đệch," cô ấy phun ra một câu chửi, "cái Chu đó?"
Tôi gật đầu.
"Chính cái Chu đó."
Cô ấy lập tức lộ ra vẻ mặt hả hê.
"Tốt quá rồi, nếu ba cậu mà biết, chắc phải tức đến nổ phổi mất!"
"Nhưng mà, cậu vẫn chưa định nói ra sự thật năm đó à?"
"Nói cho anh ta biết?"
Tôi lắc đầu, nhận ra tâm trạng của mình lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
"Cậu nghĩ anh ta sẽ tin sao?"
13
Chu Cẩn nói được làm được.
Khi kết quả cuối cùng được công bố, mảnh đất đó vẫn rơi vào tay nhà họ Tống.
Cha tôi tức giận đến mức nổi trận lôi đình, gọi điện đến quát tháo điên cuồng.
Nhưng tôi hoàn toàn không bắt máy.
Đương nhiên là ông ta sốt ruột.
Mảnh đất đó là khu đất hiếm hoi ở khu phố cổ, xung quanh đều là những tiện ích hạng nhất. Chỉ cần xây nhà lên, nhất định sẽ trở thành dự án bất động sản cao cấp nhất khu vực.
Ông ta vốn không phải người giỏi kinh doanh, mấy năm nay công ty đã thua lỗ không ít, chỉ chờ mảnh đất này để vực dậy.
Làm sao tôi có thể cho ông ta cơ hội đó?
Ngược lại, Ôn Tử Ngang lại gọi cho tôi một cuộc.
Tôi không bắt máy.
Chắc là muốn giải thích rằng chuyện này không phải do anh ta làm.
Nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Dù sao trong mắt mọi người, có lẽ chỉ đơn giản là Ôn thiếu muốn chứng tỏ lòng trung thành với vị hôn thê, nên hy sinh một tình nhân không mấy quan trọng mà thôi.