Anh ta nói:
“Không ngờ người tính toán tôi sâu nhất lại chính là người đầu gối tay ấp của tôi.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Tôi chịu thua rồi, Lý Duẫn Ân. Cuối cùng thì tôi cũng nhìn nhầm em.
“Không ngờ, em lại có trái tim độc ác như vậy.”
Tôi chẳng buồn tranh cãi với anh ta.
Người đàn ông thối nát đó, tôi đã thành công vứt bỏ. Tài sản vốn thuộc về tôi, tôi đã nắm trong tay. Tôi rất hài lòng.
Tôi là một thương nhân, làm việc chỉ cần nhìn kết quả. Chỉ cần kết quả khiến tôi hài lòng, mọi thứ đều ổn thỏa.
Những thứ khác, không quan trọng.
Còn về việc Giang Dư Bạch nói sẽ cho tôi toàn bộ cổ phần và tiền của anh ta, đó là lời của anh ta năm mười tám tuổi.
Bởi vì khi ấy, anh ta thật lòng yêu tôi.
Nhưng Giang Dư Bạch ở tuổi hai mươi tám sẽ không nói ra những lời đó, cũng không làm được như vậy.
Con người anh ta lúc này so đo từng chút, giỏi tính toán, ích kỷ, bạc tình và lạnh lùng.
Khi đối mặt với vấn đề, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến là lợi ích của bản thân có bị ảnh hưởng hay không. Thứ thuộc về anh ta, anh ta tuyệt đối không nhường một phân. Thứ không thuộc về anh ta, anh ta sẽ tìm mọi cách để có được.
Giữa chúng tôi, không còn tình cảm, chỉ còn tranh đoạt về lợi ích.
Nhưng tôi có giới hạn của mình, tôi sẽ không lợi dụng lúc anh ta khó khăn.
Anh ta mất trí nhớ chỉ là tạm thời, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng điều đó để trục lợi.
Việc anh ta đề nghị sửa đổi thỏa thuận ly hôn, tôi đương nhiên không coi là thật.
04
Về đến khách sạn, tôi ngủ một giấc.
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã về chiều.
Vừa bật điện thoại, tôi nhận được tin nhắn từ mẹ của Giang Dư Bạch. Bà nói:
“Cô hài lòng rồi chứ? Con trai tôi đã tự tử bằng cách c.ắ.t c.ổ tay, bây giờ đang được cấp cứu, sống c.h.ế.t chưa rõ...”
“Thật không ngờ cô là một người phụ nữ độc ác như vậy.”
“Dù sao hai người cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, cô thật sự có thể bỏ mặc nó không quan tâm sao?”
“Dù nó ngoại tình thì sao? Dù nó làm điều có lỗi với cô thì sao? Cô có cần phải lấy mạng của nó không?”
Thấy tôi không trả lời, một lúc sau bà lại gửi thêm vài tin nhắn, hoàn toàn thay đổi giọng điệu.
“Duẫn Ân, coi như mẹ cầu xin con, được không? Con đến bệnh viện nhìn nó một lần đi.”
“Con có thể tùy ý đưa ra điều kiện.”
“Ba trăm nghìn, mẹ sẽ đưa con ba trăm nghìn, được không?”
“Nếu không đủ, năm trăm nghìn cũng được!”
“Mẹ chỉ muốn con trai mẹ sống sót, mẹ chỉ có mỗi mình nó...”
Trực giác mách bảo tôi rằng, ngay cả khi tôi không đến bệnh viện, giữa chúng tôi cũng không dễ dàng kết thúc như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-het-han-ljsg/3.html.]
Giang Dư Bạch của tuổi mười tám, để theo đuổi tôi, thật sự sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào...
Huống hồ, chúng tôi mới chỉ ký vào thỏa thuận ly hôn, nhưng vẫn chưa làm thủ tục ly hôn.
Về mặt pháp lý, chúng tôi vẫn là vợ chồng.
Nếu đã vậy, thì quay về xem thử đi.
Dù sao chỉ có tận mắt nhìn thấy anh ta sống không tốt, tôi mới yên lòng.
Vì vậy, tôi trả lời:
“Đồng ý, chuyển khoản qua WeChat hay Alipay? Sau khi tiền về, tôi sẽ mua vé máy bay.”
Đối phương trả lời ngay lập tức:
“...”
Khi tôi đến bệnh viện, Giang Dư Bạch đã qua cơn nguy hiểm, được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Toàn thân anh ta quấn đầy thạch cao và băng gạc, trông vô cùng thê thảm.
Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ta sáng rực lên.
Anh ta nói:
“Bảo bối, cuối cùng em cũng đến. Anh biết mà, em sẽ không mặc kệ anh!”
“Năm trăm nghìn.”
“Gì cơ?”
“Mẹ anh đưa tôi năm trăm nghìn, tôi mới đến.”
“Không thể nào! Anh không tin! Làm sao em có thể hoàn toàn không có chút tình cảm nào với anh?”
Tôi lấy ra lịch sử chuyển khoản cho anh ta xem.
Ánh mắt anh ta ngay lập tức trở nên ảm đạm.
Một lúc sau, anh ta nói:
“Xin lỗi, những năm qua, nhất định anh đã làm rất nhiều chuyện tổn thương em, đúng không? Trợ lý của anh, Từ Uy, đã kể hết cho anh nghe rồi.
“Cậu ấy nói anh ngoại tình trong hôn nhân, mà đối phương lại là thư ký của anh. Cậu ấy nói anh vì cô ta mà không chỉ một lần làm tổn thương em.
“Anh không hiểu, tại sao mình lại trở thành như vậy.
“Nhưng anh chắc chắn rằng, người anh yêu là em.”
“Giang Dư Bạch, những gì anh nói bây giờ đã không còn ý nghĩa nữa.”
Tôi nhìn anh ta, lòng bình thản như mặt nước:
“Sớm muộn gì trí nhớ của anh cũng sẽ hồi phục. Khi đó, anh sẽ nhớ lại chúng ta đã làm tổn thương nhau như thế nào, nhớ lại từng khoảnh khắc không thể chịu đựng nổi giữa chúng ta.
“Đến lúc đó, anh chỉ còn sự căm ghét và chán ghét tôi, giống như bây giờ tôi căm ghét và chán ghét anh vậy.”
“Vậy thì anh sẽ không điều trị nữa, được không? Để trí nhớ của anh mãi mãi không hồi phục.
“Anh không muốn sống một cuộc đời không có em. Anh hoàn toàn không dám tưởng tượng những ngày không có em sẽ như thế nào.”
Tôi bất lực thở dài.
Đột nhiên, từ phía sau, tôi nghe thấy một tiếng nức nở.