Tình Yêu Hết Hạn

Chương 2



02

 

Đêm sau kỳ thi đại học, Giang Dư Bạch mười tám tuổi đứng dưới lầu nhà tôi dầm mưa suốt cả đêm. 

 

Hôm sau, anh ta phát sốt cao, nhưng vẫn phấn khích như một đứa trẻ: 

 

“Lý Duẫn Ân, trước đây em nói sợ ảnh hưởng đến việc học. Bây giờ kỳ thi đại học đã kết thúc, em có thể cho anh một cơ hội được không? 

 

“Nếu không thể, vậy thì anh sẽ đợi, đợi mãi cho đến khi em đồng ý mới thôi...” 

 

Thế nhưng mười năm sau, Giang Dư Bạch hai mươi tám tuổi lại bỏ mặc tôi – người đang mang thai chưa đầy hai tháng – dưới trời mưa lớn, chỉ để đi dự sinh nhật của nhân tình Kiều Nam. 

 

Đứa bé sau đó không giữ được, anh ta nói: 

 

“Dù sao cũng sắp ly hôn rồi, không có con thì sau này cũng tốt cho em.” 

 

Tôi một mình vào bệnh viện làm phẫu thuật. 

 

Bị xuất huyết nghiêm trọng, cần người nhà ký tên, nhưng tìm không thấy anh ta đâu. 

 

Cuối cùng, Kiều Nam là người nghe điện thoại. 

 

Cô ta nói: 

 

“Giang tổng đang tắm, mệt lắm. Một lát nữa còn bận, chắc không rảnh để ý đến chị đâu...” 

 

Nghĩ đến đây, tôi đau đớn nhắm chặt mắt lại. 

 

Giang Dư Bạch mười tám tuổi yêu tôi là thật, nhưng giờ đây Giang Dư Bạch hai mươi tám tuổi không yêu tôi cũng là thật. 

 

Tôi không thể tha thứ, và cũng không bao giờ tha thứ. 

 

Đột nhiên, điện thoại của Giang Dư Bạch gọi tới. 

 

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bắt máy. 

 

“Alo? Bảo bối, là em phải không? Xin lỗi! Bọn họ đã kể với anh rất nhiều chuyện đã xảy ra trong những năm qua. Anh thật sự rất hận bản thân mình, chuyện này... chuyện này sao có thể là anh được? Sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ? 

 

“Họ nói, chúng ta cùng nhau khởi nghiệp, mở công ty, trên đơn ly hôn viết rằng anh chia cho em một nửa cổ phần. Anh muốn sửa lại, anh sẽ cho em hết, anh không cần gì cả! 

 

“Chỉ cần em đồng ý, về gặp anh một lần, được không? 

 

“Và nữa, hình như anh khá giàu thì phải. Anh sẽ đưa toàn bộ tiền của anh cho em!” 

 

“Giang Dư Bạch...” Tôi bình tĩnh đáp: “Bây giờ anh chỉ là bị mất trí nhớ thôi. Đợi khi anh nhớ lại, anh sẽ hối hận vì tất cả những gì mình đang làm.” 

 

“Giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Người anh yêu đã không còn là tôi nữa. Xin anh hãy lý trí một chút, đừng làm phiền tôi nữa, được không?” 

 

“Không được! Anh nhất định phải làm phiền em! Anh rất lý trí! Anh không thể không yêu em! Tóm lại, nếu em không đến, anh sẽ không chữa trị!” 

 

“Vậy thì đừng chữa nữa, cứ chờ c.h.ế.t đi.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-het-han-ljsg/2.html.]

 

Sau khi cúp máy, tôi lập tức chuyển điện thoại sang chế độ máy bay. 

 

Bầu trời xanh thẳm bỗng dưng xuất hiện vài đám mây đen, gió bắt đầu mạnh lên, có vẻ trời sắp mưa. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Tôi chậm rãi bước về phía khách sạn, gió thổi tung chiếc váy dài của tôi, tóc cũng dính bết vào mặt. 

 

Lòng tôi ngay lập tức trở nên rối bời. 

 

Tôi thừa nhận, tôi có chút hoài niệm Giang Dư Bạch năm mười tám tuổi, người mà trong mắt chỉ có tôi, người không ngại đối đầu với cả thế giới để được ở bên tôi. 

 

Nhưng hoài niệm thì sao chứ? Con người của anh ta khi đó đã c.h.ế.t rồi. 

 

Mất trí nhớ chỉ là tạm thời. Đợi anh ta nhớ lại, giữa chúng tôi chỉ còn lại đống đổ nát. Thật sự không cần thiết phải dính líu thêm bất cứ điều gì nữa. 

 

03

 

Tôi và Giang Dư Bạch chính thức bên nhau sau kỳ thi đại học. 

 

Từ thời học đường đến lễ đường, chúng tôi yêu nhau bảy năm, kết hôn ba năm, là hình mẫu khiến nhiều người ngưỡng mộ. 

 

Họ thường nói, nếu có ngày không còn tin vào tình yêu, chỉ cần nhìn chúng tôi là có thể tìm lại niềm tin. 

 

Nhưng cuối cùng, chúng tôi đã khiến họ thất vọng. 

 

Chúng tôi ly hôn. 

 

Lý do ly hôn là vì ngoại tình trong hôn nhân. 

 

Thực ra, tôi đã sớm biết Giang Dư Bạch và cô thư ký của anh ta có quan hệ. 

 

Ban đầu tôi không vạch trần vì bối rối, sau đó thì vì bất lực. Tôi biết, dù tôi làm gì cũng không thể thay đổi sự thật rằng anh ta không còn yêu tôi nữa. 

 

Nếu đã như vậy, điều quan trọng nhất là nắm giữ lợi ích trong tay. 

 

Nghĩ đến điều đó, tôi không còn bận tâm đến chuyện yêu hay không yêu nữa. Thay vào đó, tôi bắt đầu thường xuyên đến công ty, duy trì mối quan hệ tốt đẹp với các khách hàng lớn và nhà cung cấp. 

 

Đồng thời, tôi tìm kiếm những nhà cung cấp mới và cùng họ phát triển sản phẩm mới, cố gắng đổi mới để nâng cao khả năng cạnh tranh trên thị trường. 

 

Giang Dư Bạch không hiểu tại sao tôi lại làm việc chăm chỉ đến vậy. 

 

Mãi đến khi tôi đề nghị ly hôn, tôi đã đấu tranh để giành được 50% cổ phần công ty, đồng thời yêu cầu toàn bộ nhà, xe và tài sản hiện có trong hôn nhân thuộc về tôi. 

 

Anh ta không đồng ý. 

 

Nhưng điều đó đã không còn do anh ta quyết định nữa. 

 

Bởi vì khi đó, Kiều Nam đã mang thai, ép anh ta đến đường cùng. Nếu muốn cho cô ta một danh phận và giữ gìn danh dự của mình, anh ta buộc phải đồng ý với điều kiện của tôi. 

 

Cuối cùng, anh ta nghiến răng ký vào thỏa thuận ly hôn đó. 

 

Đến bây giờ, tôi vẫn không thể quên ánh mắt anh ta nhìn tôi khi ấy: chán ghét, kinh ngạc, không thể tin được, thậm chí còn có cả căm hận.